Sunday, July 7, 2019

MÂY MÙA THU ĐÃ SANG



Hoàng Du Thụy



Chiếc máy bay chạy dài theo phi đạo, ngang qua chỗ đám thân nhân đưa tiễn đang đứng lố nhố, nó cố tình chậm lại cho kẻ ở người đi còn nhìn thấy nhau lần cuối. Tôi đặt bàn tay mình trên khung cửa kính, cổ tay buộc một chiếc khăn mù xoa sậm màu cho chàng dễ nhận ra. Giữa trưa nắng chói chang, bóng Quảng cao gầy, đội chiếc cát két màu đỏ, đứng như pho tượng. Chiếc phi cơ bắt đầu lướt nhanh hơn, lấy đà để vút lên cao. Tôi nhìn xuống, chỉ còn kịp thấy chiếc mũ đỏ như một vết chấm thật nhỏ giữa rừng người. Quảng vẫn đứng im lìm như thế. Dáng cao gầy như đã đứng đó tự trăm năm. Khi chiếc phi cơ mất hút giữa từng không, tôi biết chàng sẽ còn đứng im như thế, có thể là mãi mãi.

Cho đến phút cuối tôi vẫn không cho Quảng biết là tôi đi đoàn tụ với chồng. Tôi vẫn nói dối chàng là người chị bảo lãnh. Trong thâm tâm, Quảng nghĩ tôi độc thân hay có thể anh biết mà không nói gì. Tôi có độc ác lắm không khi dấu chàng sự thật đau lòng này? Mà cũng tại Quảng. Nhiều lần tôi định tỏ thật với chàng nhưng tính Quảng rất kỳ lạ, chàng không bao giờ để tôi nói được những điều tôi muốn nói. Khi thấy tôi bắt đầu tạo không khí nghiêm trang cho một câu chuyện nào đó là chàng tìm cách gạt đi. Tính khí kỳ cục, khác người làm đôi lúc tôi nghĩ Quảng mát dây, nhưng rồi lâu dần tôi lại nghiệm ra cái mát dây đó vậy mà dễ thương và thậm chí có lý. Chẳng hạn như khi yêu nhau, Quảng kỵ nói tiếng yêu. Anh bảo rằng không gì khôi hài bằng mình nói yêu một người nào đó. Ngôn ngữ tự nó nghèo nàn không chịu nỗi, tại sao cứ phải nói ra mới gọi là yêu? Chữ yêu đó có lột hết được cái tình cảm của mình không? Không biết có phải tại suy nghĩ nhiều hay không mà Quảng có nhiều ý tưởng rất lạ đời, người mới quen nếu không cho là chàng điên chắc cũng nghĩ anh chàng gàn.
Nhà tôi là một phòng triển lãm tranh nho nhỏ. Tôi dùng thời giờ nhàn rỗi của mình để vẽ tranh và viết văn. Dưới những bức họa được đóng khung cẩn thận, đôi khi tôi còn kèm cả một bài thơ ngắn. Tôi rất bằng lòng với những tác phẩm của mình. Bạn bè tôi cũng có nhiều người khen tôi xử dụng màu cọ khéo léo, vẽ tranh y-như-thật, ca ngợi thơ tôi chữ dùng tuyệt vời, âm vần đều chỉnh. Vậy mà lần đầu tiên đến nhà, thấy những bức tranh, đọc những bài thơ đó, chẳng những Quảng không khen mà còn cười châm biếm:

- Anh không hiểu tại sao người ta cứ vẽ lại những cái đẹp của thiên nhiên lên bố, rồi lại còn làm tăng thêm sự giới hạn của thiên nhiên bằng cách đóng vào đó một cái khung. Thiên nhiên là vô cùng. Màu, cọ, tất cả đều là vô nghĩa đối với thiên nhiên. Còn thơ văn chỉ là trò chơi ngu xuẩn. Em còn mê thơ là chưa thấy được sự giới hạn của chữ nghĩa, cái nghèo nàn của ngôn ngữ.

Tôi tức nghẹn. Bao nhiêu công trình của tôi bị bôi bác. Để chống lại ý tưởng thù ghét sự giới hạn của màu sắc và ngôn ngữ nơi chàng, tôi càng viết, càng vẽ hăng hơn. Càng cố gắng, tôi càng phải công nhận là chàng có lý. Như cái màu mắt chàng tha thiết quá đỗi, rực rỡ thế kia mà tôi chẳng thể nào pha trộn được. Như tình tôi yêu chàng đằm thắm là vậy mà tôi chẳng thể nào viết được thành lời. Đúng ra tôi chỉ có thể diễn đạt chung chung vậy thôi, bao nhiêu bài thơ, bài văn đắc ý, viết xong đọc lại vẫn thấy thiếu một điều gì. Nó không nói hết được cái tình tôi yêu chàng. Tất cả như bị chắn ngang bởi một vách ngăn bằng kính, thấy đó tưởng là vô cùng nhưng khi chạm phải mới biết ra là nó hữu hạn.
 
Nghe lời Quảng, tôi dẹp bút, xếp cọ màu vào một xó. Tôi theo chàng vui chơi khắp chốn. Từ quán cơm bà cả Đọi cho đến nhà hàng Bát Đạt, từ cốc cà phê bít tất ở tiệm nước Năm Dưỡng khu Bàn Cờ cho đến ly cà phê đậm đà của quán Phượng, Hải Âu khu Nguyễn Huệ sang cả, chúng tôi đều tận hưởng và thấy thú vị như nhau. Có nhiều đêm đi chơi khuya về, khu phố bị cắt điện, Quảng ở lại với tôi suốt đêm. Ở cạnh Quảng lâu ngày, tôi bị lây cái triết lý của chàng. Yêu là tận hưởng, chỉ có người mình yêu mới là đáng kể, còn mọi thứ chung quanh đều vô nghĩa.
Mọi thứ chung quanh mà Quảng ám chỉ chính là những con mắt tò mò của người trong cư xá. Của cô gái trong căn nhà đối diện, của người đàn bà lắm lời thuộc căn hộ bên tay phải, của cả những đám trẻ con nô đùa trước sân nhà nơi Quảng thường gởi xe. Dân chung cư chuyện nhà ai họ cũng rành, có khi rành hơn cả người trong cuộc. Phía sau hai dãy nhà cách nhau chỉ độ vài thước tây. Buổi trưa, khi các bà nội trợ lo việc bếp núc, người này có thể ngó mặt người kia mà trao đổi những câu chuyện nóng sốt về giá vàng, giá gạo, chuyện ông này, bà nọ. Cũng vì thế một hôm tôi nghe họ bàn tán về mình. Nhà tôi thường đóng kín cửa, ngay cả khi tôi có nhà cũng vậy. Do đó, họ khó đoán được tôi có trong nhà hay không. Sáng hôm đó tôi ở nhà, nên ngủ dậy hơi trưa. Tôi đoán là giờ làm bếp vì nghe họ nói chuyện với nhau. Giọng bà miền Nam:

- Chắc bả cũng sắp lên máy bay rồi. Nghe đâu ổng bảo lãnh lâu lắm mà.

Giọng miền Bắc của bà ở phòng phía bên tay phải:

- Bả mà đi đâu? Đi rồi bỏ ông này lại cho ai?

Có tiếng dao chặt xuống thớt nghe bụp bụp rồi giọng bà miền Nam:

- Mà ông này vợ con để đâu sao ngày nào tui cũng thấy ổng có mặt ở đây hết. Mấy đứa nhỏ ở nhà giữ xe nói có bữa ổng ở lại ban đêm nữa.

Tôi mĩm cười và lắng nghe tiếp câu chuyện. Bà miền Bắc chanh chua:

- Nồi nào thì vung nấy. Người có chồng mà còn lang chạ thì ông kia chắc cũng bỏ vợ vượt biên gì đó.
 
Câu chuyện nghe lóm không còn làm tôi thấy thú vị nữa. Tôi biết họ đang nói xấu mình. Chuyện đời là thế. Hễ một người đàn ông và đàn bà gặp nhau, dứt khoát phải là chuyện trai gái chớ không có gì khác. Tôi thấy thương mình và thương cho Quảng. Thương vì hai đứa mang nỗi oan Thị Kính mà không có cách giải bày. Cuối đời Thị Kính, người ta còn biết ra nàng là gái, nỗi oan được soi sáng. Còn tấm lòng trong sạch của tôi, có người nào tin? Yêu nhau không phải là tội lỗi, miễn là tình yêu đó không vượt ra ngoài giới hạn, đừng phá rào lễ giáo. Tôi vẫn nhớ mình là đàn bà có chồng, tôi chỉ muốn thân xác mình thuộc về chồng mà thôi. Người đàn bà ngoại tình nơi tôi là người đàn bà lãng mạn, thích được yêu và được mơ như thời con gái. Quả thật tôi chưa hề thèm muốn được chung chăn gối với Quảng. Tôi vẫn sợ nhục dục giết chết tình yêu như nó đã từng phá hủy tình yêu tôi và người chồng tôi tôn thờ như thần tượng khi còn là người tình. Xác thịt rất kỳ lạ, nếu hợp thì là keo với sơn. Bằng không thì tựa hồ như nước với lửa. Tôi đã rơi vào trường hợp thứ hai và những năm Huân đi xa là những năm tôi thật sự tìm thấy hạnh phúc. Tôi có đủ mọi thứ  tự do, có nhà cao cửa rộng, và điều quan trọng nhất là tôi được sống cuộc đời của chính mình.
Ba năm qua tôi đã có Quảng như một người tình chung. Nhiều đêm chia tay nhau tôi băn khoăn tự hỏi tại sao Quảng có thể gìn giữ cho tôi trong suốt ngần ấy thời gian yêu nhau. Có lẽ vì biết không lấy được nhau nên anh ấy cố gìn giữ sự trong trắng cho tôi chăng? Cuộc đời này còn có một người cao thượng đến thế ư? Qua những suy tư của Quảng, tôi hiểu anh không phải là người đàn ông tầm thường, nhưng một người đàn ông đối đãi với người yêu như thế quả là hiếm có. Có lần Quảng đã nửa đùa nửa thật với tôi:

- Kể từ khi yêu em anh biết ăn chay.

Tôi đùa lại:

- Tại ăn chay nên yêu cũng chay luôn?

Nụ cười trên môi Quảng bỗng trở nên méo mó:

- Ừ, anh yêu chay. Chỉ yêu bằng trái tim thôi.

Nét đau buồn trên gương mặt Quảng làm tôi xót xa. Tôi vuốt nhẹ bàn tay chàng.

- Quảng này, sao anh không lấy vợ đi? Bốn mươi ba tuổi rồi, còn chờ gì nữa?

Quảng kéo tôi vào lòng rên rỉ:

- Anh lấy ai, em chỉ cho anh đi.

Tôi muốn khóc:

- Ai cũng được nhưng không phải là em. Anh lấy vợ đi cho em yên tâm lên đường. Thấy anh cô đơn hoài em chịu không nỗi.

Quảng không trả lời nhưng gương mặt nặng trĩu suy tư của anh cho tôi biết là anh nặng tình cảm với tôi lắm. Xúi người yêu mình đi lấy vợ có phải là độc ác lắm không? Tôi biết tôi vốn độc ác và ích kỷ. Tôi như mụ phù thủy, dấu rắn rít đằng sau tấm nhan sắc mỹ miều. Quảng im lặng như thế thật lâu. Sau đó chàng nhìn vào mắt tôi, nói giọng van nài:

- Nếu em yêu anh, xin em đừng bao giờ nói đến chuyện vợ con của anh. Em đồng ý chứ?

Tôi đau đớn gật đầu. Tuy có nghĩ đến hạnh phúc của chàng thật nhưng đàn bà luôn ích kỷ. Tôi mong cho Quảng đừng lấy người nào khác, ít nhất là cho đến ngày tôi ra đi. Tôi biết tôi sẽ điên lên vì ghen với người vợ của chàng. Quảng tuyệt vời quá, hẳn là người vợ tương lai của chàng sẽ sung sướng lắm. Có một người chồng biết yêu và biết tin vợ, điều đó là nỗi ao ước chung của mọi đàn bà. Đàn ông biết yêu nhưng ít người biết tin vợ hoặc người yêu của mình. Tôi rất sợ đàn ông ghen tuông bóng gió. Ghen tuông làm tổn thương tình yêu và tự ái của người đàn bà.

Ngày mai tôi đi. Suốt đêm đó không ai ngủ được. Quảng và tôi ngồi trong bóng đêm, để căn nhà thắp sáng bằng ánh trăng soi. Tôi khuyên Quảng ngủ một giấc ngắn nhưng anh bảo:

- Anh còn suốt cuộc đời để ngủ. Anh phải thức với em đêm nay, đêm cuối cùng của đôi ta.

Tôi tựa đầu vào vai chàng:

- Thế thì đôi ta cùng thức.

Quảng vuốt nhẹ tóc tôi:

- Không được, em phải ngủ để sáng mai lên phi cơ. Hơn nữa, chín giờ sáng Sở Quản Lý Nhà Đất đến tiếp thu nhà, em không thể tiếp người ta với đôi mắt quầng thâm thiếu ngủ được.

Tôi bướng bỉnh:

- Thì em trang điểm kỷ một chút có sao đâu. Thôi, mình cùng thức đêm nay. Em thích nghe anh kể chuyện.

Tôi nằm im chờ đợi. Bàn tay tôi vuốt nhẹ bàn tay chàng. Bàn tay thiếu ngón thân mật như chính bàn tay tôi. Quảng có đôi bàn tay của một người nghệ sĩ dương cầm, những ngón dài, đẹp thanh thoát. Bàn tay chàng mềm mại và ấm. Quảng hỏi lại tôi:

- Em thích nghe anh kể chuyện gì?

- Chuyện gì anh chưa từng kể em nghe, chưa từng kể cho ai nghe hết.

Quảng vào chuyện:

- Có. Anh có câu chuyện chưa từng kể cho ai nghe. Câu chuyện nầy anh định sống để bụng, chết mang theo, nhưng giờ em muốn biết, anh sẽ kể em nghe.

Tôi ngước mắt nhìn chàng chờ đợi. Trong bóng đêm, đôi mắt Quảng thấp thoáng hai vì sao. Chàng cúi hôn lên mắt tôi và dịu dàng bảo:

- Em nắm tay anh đi. Bàn tay có ngón bị cụt đó. Em nhớ gì không? Anh kể em nghe về bàn tay thiếu ngón rồi chứ? Ừ, anh kể rồi mà. Một trăm ngày đêm bị vây kín trên đồi Gió, An Lộc. Rồi những đợt B40 cướp đi bao đồng đội của anh. Anh may mắn sống sót, nhưng bị thương nặng. Những vết sẹo chạy dài trên thân thể anh và ngón tay cụt này là những vết tích chiến tranh mà mọi người nhìn vào đó có thể tìm thấy được sự căm phẩn, thù hằn. Nhưng mà em biết không, không phải chỉ có thế thôi đâu.

Chàng ôm tôi vào lòng. Tôi cơ hồ nghe như xương xóc mình rạn nứt. Những dồn nén, những uất ức, hằn học như trút hết trong vòng ôm đó. Tôi đau đớn trong cái gọng kềm đang siết chặc mình mà không dám kêu la. Tôi biết chàng còn đau đớn hơn tôi gấp vạn lần. Rồi vòng ôm bỗng trở nên nhẹ nhàng, tha thiết hơn. Chàng xoa nhẹ bờ vai tôi:

- Ba tháng trời nằm bệnh viện, anh nôn nao theo dõi những vết thương trên thân thể mình. Mỗi vết thương lành là một nỗi hân hoan. Vết thương dù nặng tới đâu rồi cũng liền da, bồi thịt. Duy có một vết thương không bao giờ chữa khỏi.

Tôi đưa tay ve vuốt khắp người chàng. Nghĩ đến những người con gái bỏ người yêu tật nguyền đi lấy chồng, tay tôi dừng lại thật lâu ở phía trái tim chàng. Tôi nghĩ là nơi đó có một vết thương không bao giờ lành lặn. Tôi muốn nghe cho hết những đoạn trường mà chàng đã trãi qua. Chàng gở nhẹ tay tôi ra, đặt tôi nằm trên nền gạch bông mát lạnh. Trong bóng tối, hai vì sao trong mắt chàng vụt sáng. Giọng chàng như có pha nước mắt:

- Em tưởng anh là thần thánh ư? Em tưởng anh có thể yêu em bằng sự tinh khiết của trái tim thôi ư? Em tưởng anh cố tình muốn giữ gìn sự trong sạch cho em ư? Không, em lầm rồi. Anh không cao thượng như em nghĩ đâu. Trước ngày anh xuất viện, thằng bạn, người bác sĩ  quân y đã giải phẩu cho anh, đau đớn cho anh biết rằng anh đã mất đi khả năng tình dục. Nghe qua, anh tuyệt vọng ghê gớm. Anh chỉ muốn giết chết thằng bạn đã cầm dao mổ giải phẩu cho mình, dù là để cứu một sinh mạng. Giờ đây anh thấy điều đó không đáng để đau khổ nữa. Cái mất đi của anh, đổi lại sự tinh khiết còn giữ được cho em,  đó chẳng phải là một sự đổi chác đáng giá hay sao? Nếu mà anh là một người đàn ông như bao nhiêu đàn ông trên cõi đời này, có lẽ anh đã chiếm đoạt em lâu rồi.

Nước mắt tôi tuôn tràn theo mỗi lời chàng thốt ra. Lòng tôi tê tái. Người ta nói nhiều về nỗi đau đớn của những người đàn bà tuyệt đường sinh sản. Nhưng có ai nói về nỗi tuyệt vọng của một người đàn ông mất hẳn khả năng tình dục khi cuộc đời còn quá dài để chịu đựng? Trời ơi, chàng phải kéo dài đời sống mình mãi mãi như thế hay sao? Tôi thấy mình bất lực trước nỗi mất mát quá to tát của chàng. Quả thật không có gì có thể đền bù. Làm sao tôi chia xẻ được với chàng đây? Tôi úp mặt lên ngực chàng khóc ngất. Bây giờ ai đồn đãi về tôi và chàng như thế nào cũng mặc, tôi vui lòng chấp nhận hết mà không một lời đính chánh. Tôi mãn nguyện khi họ nhìn chàng như một người đàn ông bình thường. Tôi nằm mãi trên ngực chàng như thế cho đến sáng. Tôi lắng nghe từng nhịp tim đập nồng nàn của người đàn ông bốn mươi ba tuổi đang kể hết những bất hạnh của mình. Đoạn đường còn lại đầy ắp bóng tối của chàng, tiếc thay tôi không được đi cùng. Thì ra chàng có lý chớ nào phải gàn  dở chi đâu. Khi yêu đừng nên nói yêu. Ngôn ngữ nghèo nàn lắm, làm sao diễn tả hết nỗi lòng mình.

 Một tiếng đồng hồ trước khi người ta đến nhận nhà, tôi đi rửa mặt, thay đồ để ra phi trường. Trong tấm kính duy nhất còn lại trong phòng tắm, tôi thấy đôi mắt mình hoe đỏ, sưng mọng. Nhưng tôi cần chi phải trang điểm để che dấu sự thể hiện cái tình cảm chân thật của mình? Tôi từ giã chàng để lên phi cơ như một người bị lưu đài biệt xứ. Đi đoàn tụ với chồng mà sao trong lòng tôi không một chút vui mừng, không một nỗi nôn nao. Lòng tôi còn đầy ắp hình ảnh của một người đàn ông mà trong suốt ba năm qua tôi cho là gàn dở. Khi tôi đã thực sự nhìn thấy chàng thì lại phải chia tay. Dù ra đi, không cần quay lưng lại tôi vẫn biết Quảng sẽ đứng đó nhìn theo mỗi bước tôi đi trong suốt cuộc đời còn lại.
Tôi ngồi im như pho tượng trong lòng chiếc phi cơ nội hoá cộc cạch đang mang tôi xa xứ. Người chung quanh nói gì tôi cũng chẳng nghe. Túi trái cây người tiếp viên trao cho, tôi để nằm im dưới chân. Ngồi im lìm như thế một lúc lâu, tôi thẩn thờ nhìn ra ngoài vuông cửa kính mới hay rằng phi cơ đang bay vào những đám mây mùa Thu để vào không phận đất Thái.


Hoàng Du Thụy



----------
Nguồn:  VĂN, số 99, tháng 9/1990.





No comments:

Post a Comment