Tuesday, June 25, 2019

ĐI CÀ PHÊ CHÉM GIÓ



N. Nguyễn


Tôi có thói quen ngồi quán cà phê từ thời còn trẻ, giờ lớn tuổi nghỉ hưu nhiều thì giờ rỗi rãnh, la cà ngoài quán còn nhiều hơn khi trước. Mỗi sáng tôi lội bộ ra quán cà phê, ở đó chừng vài tiếng rồi về, từ nhà ra quán vừa đi vừa về khoảng bốn mươi phút, coi như tập thể dục buổi sáng.
Quán cà phê này vốn là một căn nhà xưa, được cải tạo thành quán nên nó có một không gian thoáng mát. Mình có thể ngồi ngoài hàng hiên hút thuốc lá thoải mái, tha hồ "chém gió" mà không sợ làm phiền hàng xóm.

Ông chủ quán nghe đâu trước kia là một kỹ sư hãng Cisco danh giá, (sao giờ bỏ job với đồng lương ba con số, thức khuya dậy sớm bán cà phê lượm bạc cắc?). Hôm nào đến quán thấy màn hình tivi chiếu đài CNBC nhảy múa mấy con số xanh đỏ thì biết ông đang ngồi đó. Ông bán cà phê nhưng mê mua bán Stock, không biết cái nào nuôi ông. Bà vợ ông tuy không còn trẻ nhưng nhìn hãy còn hấp dẫn đám thanh niên. Bà ăn nói vui vẻ và đặc biệt mê ca sĩ. Chương trình văn nghệ lớn nhỏ gì cũng nghe bà mua vé đi coi. Hôm sau bà vô quán kể lại, hết lời khen ca sĩ này ca sĩ kia, hát sao mà hay, hay nức nở, hay lạnh lùng mưa rơi. Tôi chưa từng thấy ai mê ca sĩ như bà này. Khi nào tôi đứng nói chuyện "trong nhà ngoài ngõ" với bà, thì y như rằng mười lần như một, chồng bà ở đâu bận bịu cách mấy cũng nhào tới đứng kề bên. Lúc đầu tôi không để ý, sau thấy hình như cha này ghen. Vợ tui chú mày chỉ được nhìn không được tán.
         
Đến trưa thì hai vợ chồng chủ tiệm đi về, một ngày cày bao nhiêu đó đủ rồi, giao quán lại cho người làm. Bà chị phụ trách phần quản lý ca chiều này khoảng năm mươi ngoài, sắc đẹp trung bình nhưng thích mặc đẹp, chắc cũng tốn nhiều tiền sắm quần áo. Không biết chị có họ hàng gì với bà chủ không, nhưng giữ của cho chủ kỹ lắm, không sót một đồng. Lâu lâu có khách quên trả tiền, chị chạy ra tận xe người ta ngoài parking đòi cho được. Nếu không thì hôm nào anh chàng đó trở lại, chị nhắc. Không bao giờ bỏ qua. Có lần tôi nói với chị, lâu lâu chị cũng nên giả bộ quên cho người ta nhờ, chủ đâu có la đâu mà sợ. Chị cười, đâu có được.
Chị này có một cái tật, khi nào đứng nói chuyện với đàn ông hình như chị bị ngứa, ngứa ở cổ ở bờ vai  ở trong ngực. Đôi lần mình đứng nói chuyện với chị, thấy chị tự nhiên lấy tay gải, gải gải bờ vai xong thọc tay vô ngực mằn mò cái gì trong đó không biết. Mình làm ra vẻ lịch sự ngó chỗ khác, ngó chị gải một hồi mình bị ngứa con mắt.
Trong quán cũng có một anh thanh niên tuổi hơn ba mươi ngoài, anh chàng này có cái tật nói chuyện với gái thì hai bàn tay cứ thọc vào trong áo mằn mò cái bụng, lâu lâu vén cái áo thun lên khoe hàng, khoe gì không khoe khoe cái bụng phệ.
   
Không gian của quán cà phê này thích hợp cho mấy ông xồn xồn hoặc mấy ông già thích ra ngồi đây nói chuyện ngày xưa. Không vì thế mà mấy cô tiếp viên không ngần ngại mặc đồ hở trên hở dưới. Hình như đó là một qui luật bất thành văn ở đây, hễ đi làm quán cà phê là phải ăn mặc mát mẻ. Có một cô hãy còn trẻ và đẹp nhất quán, mặc dầu cái nhan sắc đó cũng đã tốn rất nhiều tiền. Cô thường mặc áo nếu không hở lưng thì cũng hở bụng. Chiếc quần short thật ngắn để lộ cái hình xăm phía sau mông. Khi nào cô đứng gần tôi hay nhìn cái hình xăm đó, tôi không biết đó là cái hình xăm gì vì nó để lộ có phân nửa, phân nửa kia thì bị cái quần che mất. Nhưng tôi thấy cái hình xăm đó không đẹp, và thường thắc mắc sao lại đi xăm ở chỗ đó. Có một ông khách hơi lớn tuổi có vẻ như thích cô ta, thỉnh thoảng thấy hai người nói chuyện rù rì hoặc cười giỡn một cách tương đắc.

Trong quán đôi lúc cũng thấy có khách Mỹ, không biết mấy ông Mỹ này thích cái gì trong quán cà phê Việt Nam này, bởi vì ông nào vô đây cũng thấy ngồi một mình không nói chuyện với ai. Có một ông khách Mỹ, ông hay đến quán lúc giờ ăn trưa, nhìn ông mà tôi không thể đoán tuổi, gương mặt thì trẻ mà bộ tướng hơi già. Ông thích một cô làm trong quán, khi nào đến cũng có quà, khi thì một cái bánh ngọt (đựng trong hộp đàng hoàng), khi thì một món quà nho nhỏ như cái khoen để xâu chìa khoá. Có lần tôi nói với cô gái, cháu thử hỏi ổng có vợ chưa. Cô nàng cười ngất, thôi chú ơi! hỏi vậy rồi ổng tưởng lầm mình có ý gì với ổng.
         
Khách đến quán cà phê thường là đàn ông, thỉnh thoảng cũng thấy có mấy cô gái trẻ đi chung với bạn trai. Nhưng trong quán tôi thấy có hai bà đến thường xuyên, một bà đến vừa uống cà phê vừa cạo số. Tờ giấy số hai chục đồng, bà cạo hết tờ này tới tờ khác. Nhìn bà hào hứng... cạo... thấy cũng mê. Có một bà khác cũng thỉnh thoảng đến quán cà phê cạo số giải buồn. Bà chị này ngon hơn một bực, mua số một lần mấy trăm đồng ngồi cạo chơi. Tôi tưởng bà qua đây đã lâu, sau mới biết là bà qua Mỹ mới có sáu tháng.  Lần nào đến quán, thấy tôi là chị đến ngồi gần bên tâm sự... người già.  Bà chị này mới qua mà xài tiền toàn giấy một trăm. Bắt ham.

Trong quán có ba bốn ông khách, chắc cũng đến tuổi nghỉ hưu, ngày nào cũng hẹn nhau ra quán, uống cà phê là chuyện phụ, bàn chuyện thời sự mới là chuyện chánh. Có một ông, khi nói một vấn đề gì, thường đưa mắt liếc người chung quanh, ông chia xẻ vấn đề với mấy người bạn ngồi chung bàn chưa đủ, ông muốn mọi người xung quanh tán thành lời ông nói. Và dĩ nhiên mấy ông này không tránh khỏi bàn chuyện tranh cử tổng thống Mỹ sắp đến. Bốn ông chia hai phe, hai ông thì chống Trump hai ông thì "cuồng Trump". Huề.
Phe chống Trump thì nói lần này Trump phải xuống, thăm dò mới nhất cho thấy cả ông Bernie Sanders và ông Joe Biden đều dẫn trước ông Trump rất xa. Nếu bầu cử diễn ra ngày hôm nay (tháng 6/2019) Trump sẽ thua.

(Tôi nghĩ bụng, ngày đó còn lâu. Trước đây giới truyền thông đều nói bà Hillary Clinton chắc chắn sẽ thắng cử. Vậy mà thua mới đau. Tôi cứ tiếc rẻ hoài cho bà Hillary, bởi vì bà đã không ghi được một kỳ tích cho lịch sử nước Hoa Kỳ, một ngàn năm nữa chưa chắc gì có. Chồng làm tổng thống, vợ làm tổng thống, người đàn bà đầu tiên làm tổng thống cường quốc hàng đầu thế giới).

Tôi nhìn lên màn hình trên tivi treo trên vách trong quán cà phê, ông Bernie Sanders đang hô hào vận động tranh cử. Tôi thấy dáng ông có vẻ hơi khòm (ông già cúp bình thiếc), vậy mà vẫn còn hăng say  giấc mộng bước vào nhà trắng. Ông Joe Biden cũng già không kém, đầu tóc bạc phơ. Cả ba ông Trump, Sanders và Biden đều trên bảy mươi, đúng là thời của mấy ông già chống gậy.
Tôi ở Mỹ đã lâu, trãi mấy đời tổng thống Mỹ, chưa thấy thời nào vui như thời ông Trump, ngày nào trên truyền thông cũng thấy hai phe đấu đá nhau loạn xị. Nội các của ông Trump cũng không ổn định, nay thấy đổi người này, mai thấy thay người kia. Tổng thống Trump thì lúc nào cũng bị người ta đòi bắt nhốt. Bà Nancy Pelosi còn nói cứng hơn: "tôi muốn nhìn thấy ông Trump đi tù khi ông còn đang tại chức".
Tổng thống Trump cũng không vừa, trước đây khi tranh cử ông thường nói bà Hillary Clinton đáng phải đi tù. Mặc dù sau đó khi thắng cử ông nói, tôi tha cho bà Hillary, tôi không bỏ tù bà đâu, tội nghiệp bà, bà chịu đau khổ đã nhiều. Nhưng đừng tin những gì mấy ông mấy bà làm chính trị nói, họ có thể đổi trắng thay đen một sớm một chiều. Giờ đây lâu lâu ông Trump lại dọa bỏ tù bà Hillary, chắc là ông thấy bà và phe bà còn rất mạnh.

Hết chuyện nước Mỹ mấy ông xoay qua chuyện Việt Nam, tin tức sốt dẻo nhất hiện thời là sức khỏe ông tổng Trọng. Thì cũng chỉ là những lời phỏng đoán đang tràn lan trên báo, ông nào cũng đoán là ngày giờ ông Trọng nhường ngôi đã điểm, và dĩ nhiên người kế vị phải là người Hà Nội.

Tôi nhớ có lần đọc trên blog của ông "5xu", ông nói vì tính cách phân bổ địa lý và dân cư của nước Việt Nam có phần đặc biệt, thể chế thích hợp và lý tưởng cho nước Việt Nam là nên theo chế độ liên bang. Ông vẽ bản đồ phân nước Việt Nam thành những vùng những bang khác nhau. Mới đọc qua tôi thấy tức cười, cái ý này chắc chỉ mình ông nghĩ như vậy. Nước Tàu to đùng, người dân nói năm bảy thổ ngữ khác nhau còn chưa tính đến chuyện phân bang.  Nhưng có lúc nghĩ lại, thấy lời ông nói không phải là không có lý. Lịch sử nước Việt Nam là lịch sử của nhiều lần phân tranh Nam Bắc. Nay Hà Nội thắng, thủ đô dời ra Hà Nội, mai kia phe miền Trung thắng, thủ đô dời xuống Đà Nẳng. Vài trăm năm nữa, có một ông Gia Long thứ hai, thủ đô về lại Sài Gòn.

Sao mấy ông Hà Nội không cho mấy anh em miền Trung miền Nam chút quyền riêng quyết định chuyện của địa phương mình. Sao mấy ông ở trung ương không cho người địa phương được tự do chọn người địa phương để lo ba cái việc nhỏ nhỏ của địa phương mình. Có đâu việc lớn việc nhỏ gì ở tuốt Cà Mau cũng phải hỏi ý kiến tận ngoài Hà Nội. Khi nào thủ đô bật đèn xanh thì mấy ông mới được làm.

Thôi tôi đi về, hôm nay nghe thiên hạ chém gió nhiêu đủ rồi, hẹn mai tiếp. Hồi tôi đi học, ông thầy dạy toán nói một câu ngoài đề, có một việc nên tránh là không nên tranh luận các vấn đề thuộc lãnh vực tôn giáo và chánh trị. Tôi thì không phải là người cuồng tín, cũng không phải là người theo đảng phái nào, đối với tôi "dân chủ" hay "cộng hoà" thì cũng vậy thôi, cũng giống nhau thôi.

Đầu óc tôi liên tưởng đến một ông thầy khác, ông thầy dạy Việt văn hồi tôi học trung học, bữa đó ông nói một câu không có trong sách giáo khoa, "ở đời, nhiều khi ở hiền nhưng không gặp hiền. Ở ác nhưng không gặp ác". Đã hơn năm mươi năm qua, lời hay ý đẹp khuôn vàng thước ngọc tôi không nhớ, lại nhớ một câu không có trong sách vở. Làm như đó là một sự thật không thể phủ nhận.


No comments:

Post a Comment