Sunday, February 14, 2016

ĐOÁ HOA DẠI


                                                                                    HOÀNG   MAI   ĐẠT



Hải đi vòng lại phòng báo chí của thư viện, tới mấy cái ô vuông cá nhân ở trong góc tìm Mỹ Lan. Đây là lần thứ năm Hải trở lại nơi này. Mấy cái ghế trống không. Nắng chiều ở ngoài cửa đang quẹt những mãng nắng nhọn lên trên mặt bàn trắng. Hắn ngồi vào cái ghế Mỹ Lan hay ngồi và thảy cái túi sách vở nhẹ tâng lăn lóc dưới chân bàn. Chạy loanh quanh sáu tầng lầu của thư viện đi tìm Mỹ Lan làm chân hắn mỏi, áo nửa trong nửa ngoài và đầu óc hoang mang.
Chiều nào Hải và Mỹ Lan cũng ngồi học chung ở đây. Chiều nay Mỹ Lan không đến. Đàn nắng dại vẫn ùa chạy đùa giỡn giữa những ghế, leo trèo lên mấy bộ sách im lìm nghiêm khắc, và lăn lộn trên những trang báo thỉnh thoảng nhẹ tung theo gió xuân đang tràn qua cửa sổ. Chiều nay không có tóc  Mỹ Lan để nắng đùa giỡn, không có những ngón tay thuôn mềm để gió mơn trớn, cũng không có đôi mắt sao hôm của Mỹ Lan soi sáng tâm hồn đêm ba mươi của hắn.
Ngồi ở thư viện tới khuya Hải mới về phòng trọ. Hắn châm lửa điếu thuốc, rồi quay điện thoại gọi Mỹ Lan.
"Mỹ Lan, sao chiều nay không đến ?
Hải hít một hơi thuốc thật dài, nhốt khói trong buồng phổi, và lắng nghe tiếng trả lời.
"Em bận gặp ông thầy để hỏi cách giải mấy bài toán mới cho hôm qua".
Hải thả hơi thuốc ra. Vừa tính nói câu gì cho vui, hắn chợt nghe có tiếng người khác ở bên kia đầu dây điện thoại. " Ai vậy Mỹ Lan ? " . Hắn cảm thấy chất  thuốc lá đăng đắng trên lưỡi .
"Hai anh em Hùng và Trang".
Hùng ! Lại Hùng.
"Ủa ! Bộ em đang mở party bên đó hả ? " Hải hỏi thản nhiên, trong khi tay run run đưa điếu thuốc lên môi.
"Đâu có party gì đâu. Trang rủ em nấu cơm Việt Nam ăn cho đỡ thèm. Hùng theo Trang đến phụ với em. Anh ăn gì chưa ? Hay là sang  ăn với tụi này cho vui". Giọng Mỹ Lan nhẹ nhàng, lịch sự, nhưng không thân mật.
Hải chưa ăn tối, nhưng hắn không muốn qua bên nhà Mỹ Lan. Có tiếng trao điện thoại, rồi Hùng nói gì đó. Hải quên, không để ý đến điếu thuốc hút chưa hết đang bị dụi tắt trong khay nhựa. Tàn thuốc xám đen bám dính vào đầu ngón tay của hắn.
" Ê Hải ! Sang đây ăn với tụi này không ? " Hùng nói sang sảng trong điện thoại.
"À ! Mà bên đó đang nấu món gì vậy ? " Hải chợt nghe giọng mình yếu ớt, bên cạnh tiếng nói chắc nịch của Hùng.
"Thịt bò xào đậu hoà lan. Sao hôm qua không đi xem tụi này đấu bóng chuyền  với nhóm sinh viên từ dưới Philadelphia lên ? "
"Ủa ! Đâu có biết đâu. Sao, thắng hay thua ?"
Hải tưởng tượng những cú đập banh vũ bảo của Hùng xuống đầu đối phương. Nhìn thân hình lực lưỡng của Hùng phóng lên cao, theo trái banh được búng lên, Hải và mấy tên gầy ốm ăn khói thuốc trừ cơm chợt thèm thuồng và ganh ghét vu vơ.
"Thắng chớ  ! Tụi dưới Phila chơi dở ẹc. Nội có tay Thành mà tụi nó còn chưa chịu nổi, thì làm sao chống nổi cả hai, Thành và tôi. Mình đấu ba hiệp, đã để tụi nó thắng hiệp thứ nhì cho vui". Hùng cười ha hả.

"Uổng quá, tôi không được xem".
Hải nghe tiếng cười của Hùng rơi vào mặt kẻ vừa phục vừa ghét đối thủ của mình. Nếu Hùng chỉ to lớn khỏe mạnh thì chẳng có gì cho Hải đáng lưu tâm, và có thể chê " đồ vai u thịt bắp " . Nhưng đằng này, Hùng lại lớn hơn hẳn mấy tuổi và sắp ra trường với cái  Ph. D Toán Học.
"À ! Bài vở cho tập san ra sao rồi ? " Hùng hỏi.
"Cũng đủ bài, nhưng chỉ có vài người viết. Hay là Hùng viết thêm cho cái gì được không ?"
"Tôi không có khả năng viết. Mà viết được gì thì ở đây chỉ có Hải và Nhân. Ráng viết như hồi năm ngoái đi. Tôi thích đọc mấy cái chuyện tình đau khổ của Hải lắm đó. Buồn mà hay hay".
Hải châm điếu thuốc mới.
"Ừ ! Cám ơn. Chất liệu có nhưng viết cho người ta hiểu thì hơi khó. Thế nào chăng nữa tờ tập san cũng thành hình. Có mấy bài của Nhân viết khá hay. Hắn cũng làm thơ nữa đấy".
"Nhân viết thì nhất rồi. Vừa dí dỏm vừa sâu sắc". Hùng chậm rãi nhận xét.
Hải cảm thấy khói thuốc lá đang đốt những tế bào trong phổi.
"Linh có hứa sẽ vẽ trang trí. Hải chợt nghĩ đến đôi môi múi cam, như vậy báo năm nay chắc chắn sẽ khá hơn năm ngoái".
"Sao, sang ăn cơm với tụi này chứ ?"
"Thôi để khi khác. Tôi không đói lắm. Với lại trưa mai thi Art 450, tối nay phải đọc mười hai chapter".
"Ổi ! Mấy cái Art đó dễ ợt. Có đến lớp thường xuyên là lấy được A ngay. Chẳng cần đọc sách chi cho mệt".
"Tôi chẳng đến lớp bao giờ". Hải muốn dứt câu chuyện.
"Vậy à ! Mai thi thì good luck nhé".
"Nói với Mỹ Lan tôi xin lỗi là không đến được".
"Muốn nói chuyện với Mỹ Lan không ?"
"Thôi !"

Hải bỏ điện thoại xuống, rồi ngồi gác chân lên cái bàn thấp. Hắn bình tĩnh lấy cuốn sách ra đọc. Lật được vài trang, hắn châm thêm điếu thuốc. Vừa hút vừa yên lặng đọc. Bỗng nhiên hắn vất tung cuốn sách vào tường, đạp mạnh cái bàn gỗ lăn mấy vòng, bước ra khỏi phòng, xong đập cánh cửa kêu cái "rầm" khiến mấy tên học nội trú khác thò mặt ra nhìn. Rồi mấy bộ mặt nhìn nhau gật gù cười, như đắc ý với sự vừa khám phá ra thêm một tên thất tình trong cái dorm trắng toát.

Cái màn nhung đen hạ xuống. Đèn lờ mờ được bật lên. Có những tiếng xê dịch đồ đạc dàn cảnh từ đàng sau cái màn nhung. Khán giả trở mình, dáo dác ngó nhau, chia xẻ những cái nhìn vu vơ. Vài đôi mắt dừng lại ở bên phải đầu của Hải, nơi được cạo nhẵn thín theo một lối punk chưa thịnh hành. Hắn thản nhiên nhìn lại mọi người. Những con mắt nhìn cái đầu punk của hắn như nhìn một con vật quái gở. Đối với hắn, mấy cái đầu chải gọn gàng theo nề nếp mới là quái gở. Giữa một thế giới đảo điên đầy những lạm dụng niềm tin và hy vọng để cho tội ác được hoành hành, thì chính những cái đầu gọn ghẽ là những cái giả dối, che đậy những sự thờ ơ, ích kỷ của con người. Người ta nhìn cái quái gở trên đầu hắn là thấy cái quái gở trong tâm hồn họ.

Nghe có tiếng gọi nhỏ từ đằng sau, Hải quay lại. Một cái quái gở khác đang nhìn hắn mĩm cười. Một khuôn mặt Á Đông trắng trẻo, gầy, môi thoáng lớp son thoa hồng nhạt, và những sợi tóc đen dài tới mắt được nhuộm vàng phân nửa từ ngọn.
"Anh là người Việt Nam phải hôn ? " Cái quái gở đen vàng nhoẻn miệng cười tình tứ, để lộ hàm răng trắng đều.
"Không phải. Ngộ là Ba Tàu Hồng Kông". Hải nhe răng cười, nói giỡn chứ tôi là Hải. Còn you tên gì vậy ?
"Linh. Tên thật chứ không phải giỡn".  Linh nói nheo nhẻo như trách Hải. "Linh thấy cái đầu của Hải ngộ ghê đi". Linh trỏ tay chỉ cái chỗ cạo trọc và mĩm môi cười.
"Ngộ hả ? Chứ bộ tóc vàng đen của Linh không ngộ sao ?"

Hải bỗng thấy đôi môi mấp máy của Linh hấp dẫn kỳ lạ. Hải chưa từng hôn con gái bao giờ. Linh nói gì đó nhưng hắn không nghe, rồi Linh đứng dậy đi vòng ra lối đi lớn, rẽ vào hàng ghế trên và đến ngồi bên cạnh Hải. Trong khi nhìn theo Linh ôm áo lạnh đen trong tay loắt thoắt đi sau hàng ghế. Hải chợt ngờ ngợ thấy trong dáng Linh có vẻ gì của con trai, chứ không hoàn toàn con gái như bộ mặt trắng trẻo với môi hồng đầy đặn. Cái quần vải ống túm trắng không bó chặt lấy mông, uyển chuyển và sột soạt theo nhịp chân của Linh làm Hải bỗng ngài ngại.
Khi Linh ngồi xuống bên cạnh hắn, mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng qua làm hắn thêm hồi hộp. Theo phản ứng tự nhiên của con trai khi thấy con gái, Hải liếc mắt nhìn ngực của Linh. Sau lớp áo vải tím nhạt, nhấp nhô theo cái trở mình và xoay chuyển trên ghế của Linh, không có dấu hiệu gì chứng tỏ Linh là con gái. Có nhiều cô nhỏ Việt Nam cũng ngực lép, mấy cô Mỹ cũng ngực flat, nhưng ở Linh có cái xẹp lép của con trai chứ không phải của con gái. Phụ nữ, dù có phẳng phiu thế nào chăng nữa, cũng có cái gì đó rất đàn bà nhú lên. Riêng ở Linh, ngực của Linh không khác gì ngực của Hải.

"Sao ? Chê tóc của Linh hả ? " Linh nhỏ nhẹ nói.
"Không ! À, không ! " Hải tránh mặt Linh, làm bộ nhìn lên khán đài.
"Tóc của Linh lạ nhưng đẹp. Chứ đầu của Hải trông ngộ lắm. Cạo trọc một bên như vậy trông không có thăng bằng hay cân đối tí nào".
Linh chưa nhận ra sự hoang mang của Hải.
Nghe nói đến mái tóc của mình, Hải bỗng quên cái nguyên nhân đã làm hắn mất tự nhiên. Hải nhìn mắt Linh và nói:
"À, đúng. Nhận xét vậy là đúng. Tôi là người không có thăng bằng, chỉ là một thứ mentally unbalanced. Còn Linh thì sao ? " Hải chợt nhận ra mình đang nhìn môi Linh, liền đưa mắt lên ngắm mái tóc đen vàng." Linh thì hình như thăng bằng, nhưng lại khó biết Linh là ai".
"Hải nói cái gì mà rắc rối quá vậy ?"
Tuy Linh nói vậy, nhưng Hải có linh cảm là Linh đã biết Hải muốn nói gì.
Linh thôi chúm miệng cười, nhìn Hải đôi ba giây, hỏi:
"Hải có ngại không ?"

Hải quay mặt đi chỗ khác. Giữa những cái đầu gọn ghẽ và nề nếp, chỉ có hắn và Linh là quái gỡ. Cái quái gỡ của Linh và Hải khác nhau, nhưng nếu so sánh với những thói suy nghĩ theo số đông, những tật sống theo khuôn khổ có sẵn, Hải và Linh đều là những cái kỳ dị, quái thai nằm ngoài vòng luân lý và đạo đức hiện tại của loài người. Những cái kỳ lạ nếu không bị giết chết bởi đám đông, cũng sẽ bị ép buộc tự hủy diệt, để khỏi vướng đường quay của cái vòng tròn bong bóng của nhân loại.

Đèn bỗng tắt. Mọi người nhìn lên khán đài có ánh đèn xanh đỏ lờ mờ. Hải nhìn Linh nói:
" Không ngại".
" Cám ơn Hải", Linh cười.
"Chưa hết". Hải nhìn môi Linh, " với điều kiện là Linh không được nghĩ gì hơn về Hải ngoài vấn đề bạn bè".
"Nếu nghĩ xa hơn thì sao ?"  Linh nói giỡn như thật.

Đôi mắt sáng của Linh làm Hải bồn chồn lo lắng. Hắn lại quay mặt nhìn khán đài, cố đè nén những nghĩ ngợi tối tăm, và không nói câu trả lời.


"Cũng không biết. Mẹ Hải vẫn ở Saigon. Còn cha không biết lưu lạc đi đâu. Từ ngày được thả ra ngoài tù cải tạo, ông ấy về nhà có một lần, xong bỏ đi lang thang, có lẽ đi vượt biên".  Hải xoay mình nằm ngữa trên giường của Linh, với hai tay xếp dưới mái tóc đen ngắn gọn ghẽ, mắt mở to nhìn trần nhà.
Linh ngồi ở cái ghế bên cạnh cửa sổ. Hai cánh màn vải mỏng trắng thỉnh thoảng bay tung lên nhè nhẹ theo gió xuân và quấn quanh người Linh. Cả hai đều yên lặng. Hải nhìn trần nhà. Linh quan sát cái thân hình con trai đang nằm dài trên giường.
"Tết vừa qua Hải có gởi gì về cho mẹ không ? " Linh hỏi.
"Có gởi ít đồ. Muốn gởi nhiều hơn nhưng không có tiền". Hải vẫn nhìn trần nhà.
" Còn chị thì sao ?"
" Chị ấy hình như vẫn cãi nhau với chồng như xưa. Ngày nào cũng thế. Nghèo quá đâm ra cáu kỉnh, khó tính, hay nổi nóng bất tử. Chỉ tội nghiệp mẹ với hai đứa cháu. Nhà chật quá, chắc không có chỗ nào ngồi để được yên thân".

Hải thấy có một đường nứt không rõ lắm, chạy dài gần hai thước trên trần nhà. Hắn thò tay vào trong túi áo, rồi lấy ra điếu thuốc và châm hút.
Linh nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Chiều nay đẹp quá ! Nắng vàng đang trẫm dài trên bãi cỏ, như những nụ hôn vũ trụ vô tận, trên da thịt nồng ấm của hai tình nhân trong một buổi chiều xuân ngàn đời". Linh khẽ nói.
"Thơ hay cái gì mà ghê vậy ?"
"Câu đó ở trong truyện ngắn của Nhân viết mà Hải không nhớ hả ?"  Linh mở to mắt.
"À, à ! Nhớ rồi. Hèn gì nghe quen quen".

Linh đứng dậy, bước tới tủ sách lục lọi, xong Linh lôi ra cuốn tập san màu xanh biển. Hải nghiêng người nhìn Linh. Màu vàng trên tóc Linh bây giờ không còn nữa, chỉ có nâu đen thẳng tuột bình thường, hết còn quái gỡ. Cả Hải cũng đã hết quái gỡ. Tuy vậy, cặp môi hồng và đôi mắt đen của Linh vẫn còn đó, vẫn khiến Hải phải quay đi chỗ khác, để che dấu những cảm xúc quái gỡ mà hắn cố gắng đè nén. Linh lật lật những trang giấy, chăm chú tìm bài của Nhân.
"Linh thấy bài của Hải thế nào ?"
" Được. Mà sao buồn thấy mồ".
"Buồn à".
" À, đây rồi ! Bài của Nhân. Hay ghê đi ! Bài này Linh đọc tới mấy lần. Càng đọc càng thấy hay".
" Hay ở chỗ nào ?" Hải hơi có vẻ khó chịu.
" Những câu Nhân viết lả lướt và ướt át kinh khủng. Đọc bài ấy, Linh có cảm tưởng mình đang nằm trong vòng tay của Nhân và được anh ta dìu theo nhịp một bản nhạc tình lãng mạn".
"Ừ ! Thì phải công nhận hắn viết hay thật". Hải dụi tắt điếu thuốc, rồi tự động lấy ra một điếu thuốc mới.
" Hải có thích bài thơ Linh viết không ?" Linh vừa hỏi vừa đưa tay quạt tan khói thuốc ra khỏi mặt.
" Bài đó sao rắc rối quá. Hải chỉ hiểu lơ mơ là hình như chàng và nàng yêu nhau nhưng xã hội không chấp nhận cái thứ tình yêu như thế". Hải ngồi dậy dựa lưng vào tường, tay mân mê cái cây thoa môi son của Linh mà Hải lượm được dưới gối.
"Bài thơ đó Linh viết cho Nhân. Nếu Hải đọc kỹ sẽ thấy tên Nhân và Linh là chữ đầu cho mỗi câu thơ". Linh không để ý đến Hải đang nghịch với cây thoa môi son.      
"Vậy sao ? Thế Linh yêu Nhân lắm hả ?"  Hải vặn cây môi son, làm cho cái đầu son màu hồng nhô lên tụt xuống đùa giỡn nhìn lại Hải.
" Bậy ! Linh chỉ mê con người thi sĩ trong Nhân thôi".

Thấy Hải nghịch với cây môi son của mình, Linh với tay tính lấy lại nó. Nắm phải tay Hải, Linh vội rụt tay lại. Thấy Hải ngồi yên, Linh lại với tay lần nữa, mạnh dạn hơn. Sự quyết liệt của Linh làm Hải nao núng. Hắn bỗng thảy cái cây thoa son về phía Linh và nhìn Linh co tay lại để chụp nó.
" Lát nữa có Nhân đến". Linh cất cây son vào ví tay nhỏ.
"Đến đây làm gì ?" Hải bỗng như người bị bắt quả tang đang làm trò mờ ám, đứng phắt dậy và bước lần về cửa sổ.
" Nhân rủ tối nay ra bar nghe nhạc. Tuần tới có spring break rồi. Bây giờ học làm chi cho mệt".
"Vậy Nhân với Linh hay ra bar nghe nhạc lắm hả ?"
"Đây là lần đầu. Nhờ vụ làm báo mới biết Nhân là ai. Hải đi hôn, đi với tụi này cho vui".
"Tối nay bận. Phải làm cho xong bài research trước khi nghỉ spring break. Đã trễ hạn mấy ngày rồi".

Hải nhìn ra sân cỏ. Nắng chiều đã kéo đi mất, khuất bóng sau những dãy nhà dorm trắng. Hắn thấy cái phòng của hắn nằm cao chót vót. Sáng nay lúc đi đến lớp hắn đã quên tắt đèn như mọi ngày. Bây giờ chơi vơi giữa những ô chữ hắt ra những ánh vàng cam yếu ớt vào không trung chưa tối hẳn.

"Hải nhớ Mỹ Lan hả ?" Linh nhìn hắn thương hại.
Hải giật mình quay lại. Mỹ Lan ? Mỹ Lan còn đâu nữa. Mỹ Lan bây giờ chắc đang ngồi học chung với Hùng ở đâu đó, không chừng ở ngay chỗ Hải và Mỹ Lan hay ngồi. Mà sao hắn lại đứng đây ? Linh đâu có giúp hắn được gì. Linh đâu còn cần hắn nữa. Hắn tính hút thêm thuốc, nhưng sờ gói thuốc đã hết hắn cau có vò viên nó và quăng vào góc phòng.

Mỹ Lan hả ? Qua rồi ! Còn gì nữa mà nhớ. Thôi, tôi về. Đi với Nhân vui nhé. Mai chắc tôi không đi đâu, có cần gì thì cứ gọi.
Hải đứng dậy mặc áo lạnh, đi ra cửa và không quên nhìn đôi môi Linh lần cuối.


"Cha mẹ cháu vẫn còn ở Việt Nam ? " Bác sĩ Quốc hỏi.
"Dạ vâng".
Hải nghĩ đến những buổi sáng sớm mẹ hắn đi nghiêng nghiêng người, gánh hai nồi khoai luộc đi bán ở trước cổng nhà thương. Hắn ngừng cắt miếng thịt bò, nâng ly bia và cố uống cạn.
"Còn Lộc, gia đình cháu thế nào ?"  Ông Quốc ung dung rót nước trà vào tách, rồi ngồi thẳng lưng nhìn đám sinh viên trẻ quanh bàn ăn.
"Dạ, cám ơn Trời Phật, cha mẹ và chúng cháu đều sang được đây cả". Nói xong, Lộc sửa lại cái cà vạt lụa đỏ cho ngay ngắn, không chú ý đến cái nén cười của Hải.

"Bố  có biết gia đình anh Hùng cũng ở Thị Nghè trước 75, gần đường nhà mình ở". Mỹ Lan nhìn ông Quốc ngồi bên cạnh.
"Vậy à ? Ở khúc nào vậy cháu ?"  Ông Quốc hỏi Hùng.
Nhìn hai cha con ông Quốc và Mỹ Lan, Hải chợt thấy cái khoảng cách giữa họ và hắn xa quá, càng lúc càng xa hơn, như có ai đang nối những miếng ván chữ nhật vào giữa bàn, làm cho nó mỗi lúc một dài thêm ra. Sự khéo léo, lịch sự, nề nếp và đứng đắn của Mỹ Lan, bây giờ hắn hiểu là từ đâu ra: ông Quốc. Người cha đạo mạo nghiêm chỉnh, thẳng tấp trong cái ghế gỗ cứng.
Phải chi hắn có được một người cha như ông Quốc. Theo cô chú vượt biên sang Mỹ từ năm 78, hắn và cô chú không chia xẻ gì cho nhau hơn ngoài cái phòng khách, với những kịch vui ngắn trên tivi, vào những chiều chủ nhật. Cô chú vật lộn với đời sống tự do mới trong những xưởng máy, những tiệm ăn. Đứa cháu chạy theo với bạn học Mỹ và lêu lỏng với tụi nó.

"Hải  có chuyện gì buồn mà mặt có vẻ suy tư quá vậy ? " Trang, em gái Hùng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hải giật mình ngó mọi người. Hình như ai cũng ăn mặc quần áo lịch sự, ngoại trừ hắn với cái áo thun đen. Cũng may tóc hắn bây giờ ngắn gọn, không còn punk quái gỡ. Hải gãi gãi đầu.
"Ngày mai thi Vật Lý hơi lo, thế thôi".
Có người gật gù. Đôi mắt trong sáng của Mỹ Lan đang rọi vào những ngõ ngách tối đen trong tâm hồn hắn. Những mảng sáng bò xuống những cái thang trôn ốc, mỗi lúc một nhanh, rồi ào ào chiếu sáng một góc tường loang lổ. Ở góc tường đó hắn thấy một thân thể trần truồng. Hắn không nhận ra những gì trên tấm thân trắng khói, ngoại trừ đôi môi mấp máy chờ đợi. Hải vội ngoảnh mặt đi, tránh cặp mắt của Mỹ Lan.

"Thi vật lý hả ? Me too". Có ai đó nói ở đầu bàn.
Giữa cái ngoảnh mặt đi, Hải thoáng thấy Mỹ Lan nắm cánh tay Hùng. Hắn bỗng thấy mình vô ý tứ và bất lịch sự. Buổi sáng gặp Mỹ Lan trong lớp, Hải nhận lời mời đi ăn cơm tối chung nhân dịp cha Mỹ Lan lên trường thăm con. Chẳng hiểu tại sao hắn đã không chú ý đến vấn đề quần áo, cứ tự nhiên mặc quần jeans và áo thun đen, đi theo đám bạn của Mỹ Lan và ông Quốc vào cái tiệm sang trọng này. Cũng may tóc hắn gọn, cũng may hắn đã không đeo cái bông tai và cũng may hắn đã không giắt cái khăn mù xoa đỏ lòi tòi ở túi quần giống như mấy Redneck American. Chứ không trước mắt những người này hắn còn tồi tệ đến mức nào. Khi nãy đứng cạnh Hải, Hùng càng có vẻ khỏe mạnh, đứng đắn và sáng sủa với cặp kiến cận tròn trí thức. Cái giá trị của bề ngoài không tầm thường như hắn đã nghĩ.

Đám bạn của Mỹ Lan lại trò chuyện tiếp với bác sĩ Quốc, trong khi hắn ngồi mơ ước được hôn Mỹ Lan. Khi yêu Mỹ Lan, cái đầu Hải hết quái gỡ, hết nhẵn thín ở một bên, nhưng tình yêu một chiều của Hải bỗng trở nên quái gỡ và trái ngược. Lúc nhận ra Mỹ Lan có lối sống và tư tưởng rất đàng hoàng và trong sáng, khác hẳn với cái nhìn u tối, bi quan và ghẻ lở của hắn, Hải chợt không chống lại nổi sự hấp dẫn kỳ lạ từ Mỹ Lan, như quỷ sứ thèm lên trời, tìm đủ cách để nhảy lên mây. Nhưng càng lại gần cái tâm hồn lành mạnh ấy, Hải thấy tình yêu của mình càng đi đến chỗ tuyệt vọng, càng xa sự hạnh phúc. Trong tình bạn cũng như trong tình yêu, ai cũng muốn thay đổi đối tượng theo ý mình, chứ không ai chịu chấp nhận những gì có sẵn. Mỹ Lan đã tìm cách thay đổi hắn và sung sướng khi thấy hắn bỏ tóc punk, bỏ hút thuốc lá khi gần nàng và bớt chưởi thề.

Hắn chưa bao giờ để ai gọi hắn dậy nửa đêm, chỉ để nghe người gọi tỉ tê chuyện lặt vặt hàng ngày qua điện thoại. Vậy mà hắn không ngại, kiên nhẫn nằm nghe người hắn yêu lải nhải cả giờ. Hắn không biết thơ với văn là cái quái gì, vậy mà cũng chịu khó nghe lời Mỹ Lan đọc mấy cuốn sách dày cộm, chữ nhỏ li ti, tư tưởng cao vời vợi, của mấy người hắn chẳng muốn biết, đã chết rửa xác từ lâu, để rồi mùi văn chương của họ bây giờ đã len lỏi vào tâm hồn hắn. Rồi từ những cái ho đạo đức của Mỹ Lan, hắn đã nhiễm những con vi trùng tôn giáo vào trí óc, để bị những cơn sốt chết đi sống lại của Chúa Jesus , bį mê man ở cõi Niết Bàn của Phật, và tự nghi ngờ mình là hiện thân của ác quỷ.
Nhưng hắn đã không thay đổi hoàn toàn. Vẫn thèm được tự do chạy rong ngoài vòng xã hội, dầu biết rằng càng chạy xa, cái vòng tròn càng nới rộng ra, rượt theo hắn tới kỳ cùng. Rồi Mỹ Lan làm hắn vấp té và bị nuốt  vào hàng rào kín mít. Hắn yêu Mỹ Lan và ghét cái vòng rào. Trong bóng tối nhiều đêm hắn mĩm cười khi chợt nghe có tiếng hú từ xa vọng về. Tiếng hú của con chó sói lìa đàn, bỏ bầy chó ăn thịt sống, để rồi chết trên sa mạc tuyết.

"Có ai gặp Linh hôm nay không ?" Nhân hỏi.
"Ở đây hình như chỉ có anh Hải là hay gặp Linh". Mỹ Lan mĩm cười hóm hĩnh.
Mọi người, trừ ông Quốc, nhìn hắn. Họ không nói, nhưng ngó mấy cái bộ mặt ranh mãnh của họ, Hải biết họ đang nghĩ gì, và nếu móc ra những ý nghĩ đó để cạnh nhau, hắn sẽ thấy những bộ lòng đang tiêu hoá một món lạ.
"Hồi trưa tôi thấy Hải ngồi với Linh trong cafeteria". Lộc nói, với đôi mắt công an him híp.
"Tình cờ gặp Linh ở đấy thế thôi". Hải nói thật.
"Vậy à ?"
"Really ?"
Chứ không phải hẹn ở đấy sao ?
Trông như cặp tình nhân.
Cả bọn cười ồ, ngoại trừ ông Quốc chưa hiểu rõ.
Linh là ai vậy ? Ông Quốc hỏi.
Linh lại cái, đồng tính luyến ái. Half and half. Hùng nói nhanh như sợ người khác nói mất.

Ông Quốc nhấp tí trà, mặt suy tư. Trông ông như một đạo sĩ, ngơ ngẩn trước một cảnh lạ giữa thiên nhiên.
"Hải dạo này để ý tới Linh nhiều lắm thì phải ? " Mỹ Lan nói.
Hải nhìn môi Mỹ Lan mấp máy, đầu óc quay cuồng với hình ảnh môi hắn mớm môi Mỹ Lan.
" Mê lắm. " Hắn nói.
Mấy người trẻ cười rộ. Mắt hắn không rời đôi môi, Mỹ Lan chợt đưa ly nước lên môi. Hải gọi thêm chai bia, trong khi tay tìm gói thuốc lá trong túi áo lạnh.
Ông Quốc đưa tay nâng cằm, nghĩ ngợi.
" Lạ nhỉ" ông nói.

" Hải có thấy lạ không ?"  Linh hỏi.
" Đâu có gì là lạ. Nếu mình có những tình cảm tự nhiên như vậy thì không nên chối bỏ nó. Chỉ đừng cho nó bộc lộ không đúng chỗ làm người ta sợ vì không hiểu hay không dám hiểu. Sợ sẽ tạo ra những phản ứng bạo động, nguy hiểm. " Hải uống cạn ly rượu nho.
" Hồi mới đến Mỹ, Linh hay đi nhà thờ. Nhưng sau một thời gian, không chịu nổi mặc cảm có tội do những người chung quanh quăng lên trên người mình. Linh bỏ đi lễ. Linh biết Chúa hiểu và yêu Linh như Chúa hiểu và yêu những con chiên khác của Ngài. Dưới mắt Chúa ai ai cũng như nhau. Linh cần tình thương như tất cả con người trên trái đất. Chúa không xét xử, Chúa chỉ ban tình thương. Người xét xử người vì không cho nhau được tình thương. " Linh đưa hai tay vò mái tóc mềm hai màu, như muốn những sợi tóc đứt lìa khỏi da đầu.
" Người ta sợ cái vòng rào nó vỡ, trong và ngoài sẽ lẫn lộn tùm lum, không ai biết mình là ai, đứng ở đâu. Đánh giá người khác là tự cho mình một chỗ đứng, để tự mặc cho mình một bộ đồ sắt che đậy thịt mềm bên trong."

Nhìn Linh ngồi bó gối sát tường, quấn mình trong cái mền mỏng, Hải không nỡ bỏ về, dù rằng chỉ có ý định ghé ngang để trả cuốn sách nhạc, chứ không tính ngồi lâu để nghe Linh than thở cái cuộc đời quấn sau tấm mền hơn hai mươi năm của Linh.
" Sự đè nén nào cũng có lúc bùng nổ."  Hải nói.
" Bùng nổ đầy đầu rồi đây nè. Hải có thấy không. " Linh chợt cười mong manh, tay mân mê những sợi tóc đen vàng."  Bây giờ chỉ có mẹ Linh còn liên lạc, chứ cha coi Linh như một thứ cỏ dại cần nhổ đi."
Như ngón tay thứ sáu quái dị, cần chặt đi để bàn tay được giống như những bàn tay lành lặn khác.
Hải liếc nhìn đôi môi ươn ướt, đầy đặn như múi cam chín vừa lột vỏ.
" Đi đâu Linh cũng thấy những cái nhìn chế nhạo, cũng nghe những lời nguyền rủa, cũng bị tách xa ngấm ngầm."
Hải nhớ đến những đêm cuối tuần của năm chót trung học, nhớ những khu phố tối đen hắn đã bước chân qua. Từng cái bar, cái rạp chiếu phim bẩn, cái hầm nhạc sống nào hắn cũng ghé vào, để được thấy tận mắt những cái ghẻ đang hoành hành trên cơ thể của xã hội, để thỏa mãn cái trí óc bất mãn ngứa ngáy của hắn.
" Hãy liếm thử mấy cái ghẻ dại. " Hải nói.
Linh ngơ ngẩn nhìn Hải.
" Ghẻ ?"
" Hãy dạo thử cái thế giới ung loạn."  Hải mĩm cười lạnh lùng xong quay mặt đi che dấu và đè nén sự thèm muốn. " Tối rồi, tôi về đây. Có muốn gì thì gọi, okay ?"  Hải bước nhanh ra khỏi phòng, không thấy sự thầm hiểu mấp máy trên đôi môi múi cam chờ đợi.

" Sao vậy Hải ?"  Linh hỏi, sau khi mở cửa cho hắn vào.
Hải lầm lì đến ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân cỏ ngập bóng tối. Vài ngọn đèn trắng tỏa những vòng tròn lấm láp, giữ chặc cây cỏ, băng ghế trong vòng ôm của ánh sáng, không để bóng tối khều tay vào sờ mó. Nhìn đến phòng của mình, Hải thấy đèn vẫn sáng, không tắt như mọi lần. Mấy đứa sinh viên Mỹ ở cùng tầng chắc đang nhốn nháo hỏi nhau về cái đập cửa vừa rồi của hắn. Tụi nó không biết Mỹ Lan là ai, nhưng chắc cũng đoán ra sự tức giận gây ra bởi một người đàn bà. Hải bỗng thấy mình quá trẻ con.

" Làm bài thi không được phải hôn ?"  Linh hỏi.
Hải ngồi yên không nói, mắt vẫn cào vào bóng tối.
" Hay là chuyện Mỹ Lan ?"
" Linh có thích Hùng không ? "  Hải đột nhiên hỏi.
Hùng đầy nam tính, lại học giỏi, ai mà không mê.
Hải muốn để tóc punk lại, cạo trọc bên trái thay vì bên phải kỳ này. Hải liên tục xốc ngược bàn tay vào mái tóc ngắn, khiến những sợi tóc ngắn chỉa nằm vô trật tự.
Thôi, đừng cắt. Như thế này đẹp hơn. Linh tiến lại, đưa tay vuốt mái tóc của Hải.

Hải ngồi yên, để bàn tay mềm và mỏng của Linh gãi từ từ trên da đầu ngứa ngáy. Chắc hết khoá này Hải sẽ nghỉ học.
" Sao vậy ?"
" Chán quá."
" Đừng nói vậy. Cái gì rồi cũng qua đi. Sau những thử thách bây giờ, Hải sẽ trưởng thành."
" Trưởng thành để làm gì. Để thành một đứa trẻ con già tuổi ?"
Hải nắm tay Linh và kéo nó ra khỏi tổ hắn.
" Phải chấp nhận cuộc đời và tất cả gì trong nó. " Linh quay người tính trở lại ngồi trên giường.
" Có nghĩa là chịu đứng trong hàng rào ? Có nghĩa là ép mình vào thiên hạ ?"
Hải nắm tay Linh kéo lại, Linh quay người nhìn Hải, chờ đợi.
" Tại sao không dám nhảy rào, chạy ra ngoài để được tự do ? " Hải vòng tay qua lưng Linh, luồn những ngón tay nóng ấm vào trong lớp áo len và ngừng lại ở trên bụng âm ấm.
Linh đặt tay lên trên tay Hải, mân mê những ngón tay thô cứng, xong từ từ gỡ bàn tay Hải ra khỏi bụng.
" Không được. Không nên quá bồng bột như vậy. Hải còn tương lai. Một khi đã nhảy ra thì khó mà vào lại được. Hải không phải như Linh."
Linh quay đi, tránh thấy sự tự ái đang đỏ máu trên mặt Hải.
Nhưng Hải đâu có muốn trở vào, hắn nói đau đớn, như đang ngồi trên hàng rào gai bén nhọn, chân trong chân ngoài.
" Cái gì rồi cũng thay đổi. " Linh ngồi xuống giường.

Hải thôi nhìn theo. Hắn trở lại với bóng tối ngoài cửa. Như vậy một ngày nào đó tóc Linh sẽ hết vàng, sẽ lại nâu đen như những cái nâu đen khác. Hải cắn môi. Có lẽ Linh nói đúng. Một ngày nào đó  hắn sẽ thay đổi và quên rằng đã có lúc hắn là một tên ghẻ lở.
" Bài vở cho tập san bây giờ đến đâu rồi Hải ?"  Linh tìm cách đổi hướng.
" Fuck that shit."  Hải nói tỉnh bơ, không lớn tiếng cũng không nhỏ, chỉ bình thường như những thứ bình thường khác. Một hồi lâu không nghe Linh nói gì, Hải quay lại để kịp thấy đôi mắt đỏ ướt của Linh dưới ánh đèn vàng độc nhất trong phòng. Hắn rời cửa sổ đến ngồi bên cạnh Linh.
" Bài cũng khá đầy đủ. Nhân viết nhiều lắm. Truyện ngắn, thơ, đủ thứ hết. Hải nói nhỏ, thơ của hắn hay lắm."
" Thế Hải có viết gì không ?"  Linh đưa tay áo quẹt nước mắt , mặt còn hờn dỗi như đứa bé gái.
" Cũng viết vài bài ngăn ngắn. " Hải nhìn môi Linh.
" Có hay không ? " Linh chớp mắt.
" Chắc buồn chớ không hay. Linh nhớ vẽ dùm cái bìa và trang trí mấy trang trong được không."
Linh gật đầu. Hải hôn nhẹ môi Linh, rồi đứng dậy ra về. Linh nắm tay Hải bóp nhẹ xong thả ra.
" Mai mang bài lại đây đánh nhé. Nhớ rủ Nhân đến phụ cho vui. Linh muốn biết mặt thi sĩ Nhân ra sao."
" Okay ! Thôi Hải về."

Ngoài đường, đêm khuya vẫn còn nhộn nhịp với sinh viên chuẩn bị đi nghỉ spring break. Mấy chiếc xe chở đầy nhóc bạn với tình nhân, cùng tiếng cười giỡn ồn ào, nặng nề lăn bánh. Đi ngang qua mấy cái bar, hắn tính ghé vào, nhưng sợ lát nữa vô tình gặp Nhân với Linh ở trong đó, để rồi phải ngồi trong cái không khí khó chịu và thiếu tự nhiên, nên thôi. Hắn cũng không muốn trở về phòng. Ở đó chẳng có gì cả.
Đến trạm xe buýt , hắn gặp những chuyến xe cuối cùng chất đống tuổi trẻ hồn nhiên, tưng bừng ở trong những khung cửa sổ vuông vắn. Có mấy đứa quen thấy Hải liền gõ tay lên cửa kiếng, hay vẫy vẫy gọi hắn vào. Nhìn mấy cái miệng mấp máy nói không ra tiếng trong xe, Hải hiểu chúng nó muốn hắn lên xe theo chúng nó đi chơi đâu đó cho hết tuần nghỉ xuân. Có lúc hắn tính lên xe theo tụi nó, nhưng lại thôi, và Hải đứng dựa tường nhìn theo những chiếc xe từ từ chạy đi mang tất cả nô nức không phát tiếng ra ngoài khung kiếng. Chiếc xe cuối cùng rồi cũng rời trạm.

 Điếu thuốc cuối cùng đang cháy dở trên môi. Trời tối. Hắn bỗng ao ước có cơn mưa nửa đêm bất chợt đổ ào xuống, để hắn có lý do đứng lại dưới mái hiên của trạm xe, không phải đi đâu cả. Trời không mưa. Im lặng và tối đen. Hải đổi thế đứng. Một chân thẳng đạp đất, một chân co đạp tường. Hai tay thọc trong túi quần jeans. Hắn đứng đợi mưa.

Có chiếc xe chạy ngang góc đường, dừng lại ở vài chục thước sau đó, rồi lùi lại gần nơi Hải đang đứng.
" Xin lỗi anh là người Việt Nam ?"  Cái đầu con gái đeo kính đen từ trong chiếc xe Mustang đỏ chói ló ra ngoài cửa xe hỏi lớn.
Hải gật đầu và từ từ bước lại.
" Anh có biết đường đến main campus không ? " Người con gái hỏi, và vẫn chưa nhận ra cái đầu punk của Hải.
Hải ngừng bước cách xe khoảng hai mươi thước. Người con gái gỡ kiếng, để lộ khuôn mặt trắng, mắt trong sáng và đôi môi hồng nhạt. Cô ta hơi ngỡ ngàng khi nhận ra một bên đầu cạo trọc của Hải. Hắn tiếp tục bước.
" Còn xa, nhưng đường đến đó thì đơn giản lắm" , Hải mĩm cười thân thiện. " Đến ghi tên vào lớp học hả ?" 
Người con gái gật đầu.
" Nhưng Thứ Sáu văn phòng không làm việc"  . Hải nói và dừng chân ở mé đường, tại ranh giới đồng cỏ và đường tráng dầu hắc.
" Vậy à ? Anh học đây lâu chưa. " Cô gái có vẻ tự nhiên.
" Mới xong năm đầu tiên. À, tôi tên Hải, còn cô tên gì vậy." 
" Tôi là Mỹ Lan. Anh làm gì mà đứng ngoài đồng hoang như thế này ?"  Nói xong Mỹ Lan tắt máy xe.
Hải quay đầu nhìn đồng cỏ, rồi chỉ tay về phía khu rừng phong xanh um giữa trưa hè, nói: 
" Ngày nào tôi cũng đi bộ ngang đây và quay lại, lúc nãy thấy có cái này lạ lắm nên dừng lại xem. Muốn xem không ?"  

Không đợi Mỹ Lan trả lời, Hải ung dung chậm rãi bước vào đồng cỏ xanh. Phong cách khoan thai của Hải khiến Mỹ Lan lấy làm lạ. Rồi như công chúa chưa từng ra ngoài lâu đài bao giờ, Mỹ Lan rời xe và chạy theo Hải.
Hải từ từ đi trước, Mỹ Lan theo sau, giữa đồng hoang đang lung lay múa vờn trong gió. Cái váy xanh biển vải mỏng của Mỹ Lan tung bay lất phất trong gió theo những ngọn cỏ dài uốn éo. Tới gần mé rừng dưới chân đồi, Hải trỏ tay xuống đất chỉ. Mỹ Lan ngoái đầu nhìn cái chấm đỏ xa xa trên đường nhựa, rồi hướng mắt theo ngón tay của Hải. Đôi mắt trong sáng của Mỹ Lan chợt ngừng trên một cái chấm xanh biển nhạt giữa thảm xanh lá cây mênh mông. Mỹ Lan ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hải lại chú ý đến cái màu xanh nhỏ bé lạc loài kia.
Nàng nhìn Hải đang quỳ gối ngắm nghía cái chấm xanh biển. Hắn có vẻ hãnh diện với sự khám phá cho riêng mình.
Hải bỗng ngước đầu nhìn Mỹ Lan, vừa cười vừa nói: 

Hoa dại. Đây là hoa dại.


  Hoàng Mai Đạt




----------------------------------
Nguồn: VĂN  số 71, tháng 5-1988


No comments:

Post a Comment