Monday, February 22, 2016

CÔ GÁI TRÊN CÂY THANG PHÒNG HOẢ HOẠN




                                                                          TRUMAN  CAPOTE

                                                                           Mặc Đỗ   dịch


Cô gái nuôi một con mèo và chơi lục huyền cầm. Những hôm trời nắng gắt, cô gái gội đầu ; rồi cùng với con mèo, một con mèo đực cụt đuôi, lông lởm chởm và có vằn, cô gái leo lên ngồi vắt vẻo trên cây thang phòng hỏa hoạn gắn sát tường, đánh đàn chờ hong tóc cho khô. Mỗi khi nghe tiếng đàn tôi lẳng lặng tới ngồi bên cửa sổ. Cô gái chơi đàn rất khá,đôi khi lại cất tiếng hát. Giọng hát vỡ và đục  như tiếng trẻ con tới tuổi lớn.
Những bản nhạc nổi tiếng cô gái đều thuộc hết. Cole Porter, Kurt Weill. Cô gái thú nhất những bản trong vở "Oklahoma" mùa hè năm đó đang thịnh hành, ở đâu cũng nghe thấy. Nhưng cũng có hôm cô gái lại chơi những bản khiến cho ta phải tự hỏi cô ta đã học được ở đâu và, đồng thời, cô ta từ đâu tới đây. Những điệu hát phiêu lãng, vừa rắn rỏi vừa dịu dàng, lời ca nức mùi thơm của rừng thông và của cánh đồng cỏ. Chẳng hạn như: "Tôi không muốn nằm ngủ. Tôi không muốn chết. Tôi muốn đi dạo trên những cánh đồng cỏ trên trời..."
Bài ca đó xem ra vừa ý cô gái nhất, vì cô ta hay trở lại bài đó, hát hoài, sau khi tóc hong đã khô và mặt trời đã lặn, khi các khung cửa sổ bật sáng lên lúc hoàng hôn.

Nhưng chúng tôi mới thật quen nhau từ hồi tháng chín, một buổi tối trời bắt đầu trở gió thu lạnh. Tôi đi coi chớp bóng về, tôi chui vào giường nằm với một ly rượu rum và cuốn Simenon mới. Tôi cho như thế là một cách khoan khoái nhất để qua đi một buổi tối, đến nỗi tôi không hiểu nổi cái cảm giác nó dâng lên ở trong tôi làm cho tôi nghe thấy cả tiếng tim đập mạnh. Một cảm giác sợ hãi tôi từng đọc thấy trong sách, nhưng chưa bao giờ tôi trãi qua. Cảm giác như có người đang rình rập tôi. Như có người đang ở phòng này.

Rồi bỗng có tiếng gõ nhẹ trên cửa sổ, và một màu xám thấp thoáng như bóng ma. Tôi đánh đổ ly rượu. Mãi một lát sau tôi mới định thần lại, ra mở cửa sổ và hỏi cô Golightly muốn hỏi gì.
"Tôi bỏ rơi ở dưới đó một thằng cha thật là ghê rợn". Cô gái vừa nói vừa từ cây thang phòng hỏa hoạn trèo vô phòng tôi qua khung cửa sổ. "Nghĩa là hắn cũng dễ thương khi chưa say, nhưng mỗi khi hắn đã uống như một cái hũ rỗng thì cứ như là một tên mọi dữ ! Ở đời có một thứ mà tôi ghét nhất là những đứa hay cắn !"
Cô gái vạch chiếc áo choàng bằng len xám, chỉ cho tôi coi cái kết quả ở trên vai mỗi khi ta bị kẻ khác cắn một miếng. Cô gái chỉ mang trên người có một chiếc áo khoát đó thôi.
"Tôi rất tiếc đã làm cho ông hoảng sợ, nhưng khi mà cái thằng vũ phu đó bắt đầu làm cho tôi bực mình, tôi chỉ có một cách thoát qua cửa sổ. Hắn cho rằng tôi đang ở trong phòng tắm. Mẹ kiếp, tôi có cần quái gì hắn. Hắn sắp mệt lữ ra đó, rồi ngủ mất. Cứ kể thì hắn phải ngủ đi. Tám cái Martini trước khi ăn, và sau đó một số rượu chát đủ tắm sạch một con voi. Chuyện có thế thôi, nếu ông muốn, ông có thể tống tôi ra khỏi cửa. Tôi cũng lấy làm phiền không muốn ép ông phải chứa tôi trong phòng. Nhưng ngồi trên cây thang sao mà lạnh cóng ! Coi bộ ông lại có vẻ ấm áp. Giống như thằng em Fred của tôi. Bọn chúng tôi bốn đứa ngủ chung một cái giường, riêng nó là chịu cho tôi nằm cuộn tròn lấy nó những bữa trời lạnh quá. À này, ông có lấy làm bực mình nếu tôi gọi ông bằng Fred ? "
Lúc đó cô gái đứng sững giữa phòng, hai mắt ngó tôi trân trân. Từ trước chưa bao giờ tôi thấy cô gái không có cặp kính đen. Bây giờ tôi mới biết cô ta mang kính là do thầy thuốc bắt mang. Không có kính cô gái lé mắt mà nhìn, y như ông chủ tiệm vàng xem chiếc cà rá vậy. Hai mắt cô gái rất to, màu nửa xanh nửa lục, lại có những chấm nâu, nhiều màu như mái tóc của cô ta, và tỏa ra một vừng sáng rực rỡ và ấm. "Tôi chắc rằng ông cho tôi là một đứa trân tráo lắm, hay là khùng, điên điên, hay cái gì đó chẳng hạn ? "
Không đâu.
Cô gái có vẻ thất vọng.
Có chứ, tôi tin thế mà. Ai cũng nghĩ như vậy cả. Nhưng mà tôi thì tôi đếch cần. Cứ thế lại ổn.

Cô gái ngồi trên chiếc ghế bành đung đưa có bọc nệm nhung đỏ, co cả hai chân lên và, nheo thêm mắt lại, đưa quanh phòng ngắm một lượt.
Tại sao ông có thể sống ở đây được, đúng là một viện bảo tàng những món đồ ghê tởm nhất.
Tôi đáp :
Cái gì rồi cũng quen đi.
Riêng tôi lại thấy giận mình vì, thật tình, tôi lấy làm hãnh diện vì cách bày biện của tôi lắm.
Tôi thì không. Tôi chả quen với cái gì hết. Quen rồi cũng đến chết là hết.
Đôi mắt dè bĩu của cô gái lại đưa quanh phòng một lượt.
Suốt ngày ông làm những việc gì ?
Tôi chỉ chiếc bàn chất đầy những giấy lờ lặt vặt.
Viết...
Ông viết, nhưng có bán cho ai được không ?
Chưa.
Cô gái đáp :
Không hả ? Thế, để tôi sẽ giúp ông. Tôi giúp được. Ông cứ tưởng tượng số người mà tôi quen, họ lại quen những người khác. Tôi sẽ giúp ông vì ông giống với thằng em Fred của tôi. Nhưng ông thấp nhỏ hơn nó. Tôi không hề gặp lại nó từ ngày tôi mười bốn tuổi, nghĩa là hồi tôi bỏ nhà đi, khi đó nó đã cao một thước bảy rồi. Những anh em khác của tôi khổ người cũng như ông. Toàn là đồ đẻ non cả. Fred cao lớn thế là nhờ ở mứt đậu phụng. Ai cũng cho là nó điên mới tự nhồi nhét cho lắm mứt đậu phụng như thế. Nhưng ở đời nó chỉ thú có hai thứ là ngựa và mứt đậu phụng. Nó chẳng điên tí nào cả. Nó dễ thương lắm, lúc nào cũng lừng khừng, chậm chạp. Nó bị đúp ở lớp tám tới ba năm thì tôi bỏ nhà đi. Thằng bé đáng thương quá ! Tôi cứ tự hỏi không biết ở trong quân đội người ta có rộng rãi về khoản mứt đậu phụng hay không.

Cô gái chợt nhìn chiếc đồng hồ nhỏ để trên bàn.
Hả ? Đã bốn giờ rưỡi rồi ư ? Không có lẽ.
Ngoài cửa sổ đã hừng một màu xanh. Một luồng gió sớm lay động bức rèm.
Hôm nay mấy nhỉ ?
Thứ năm.
Thứ năm rồi ư ?
Cô gái đứng lên. "Trời ơi !" Rồi lại ngồi xuống và rên :"khổ quá!
Tôi mỏi mệt đến không thấy tò mò nữa. Tôi nằm ngã xuống giường.
Ánh sáng như chiếu dọi qua người cô gái, khi cô ta tới kéo chiếc mền cho tôi lên tới cằm, trông cô ta sáng chói như một thiếu nữ bằng pha lê. Rồi cô gái ghé nằm xuống bên cạnh tôi.
Ông có thấy phiền không ? Tôi muốn ngả lưng một chút. Thôi nhé, không nói chuyện nữa. Ngủ đi !
Tôi tảng lờ ngủ. Tôi cố thở cho đều nhịp và nặng. Đồng hồ ở giáo đường gần đó đổ chuông nửa giờ, rồi một giờ. Lúc sáu giờ, cô gái đặt bàn tay trên cánh tay tôi, đặt nhẹ, coi chừng không làm tôi thức giấc. Cô gái nói nho nhỏ :
Tội nghiệp em Fred.
Tôi tưởng như cô ta nói với tôi, nhưng không phải.
Bây giờ em ở đâu ? Trời hôm nay lạnh quá ! Như có tuyết bay ở bên ngoài.

Gò má của cô gái  chợt tựa vào vai tôi. Một sức nặng ấm và ướt.
Sao cô lại khóc ?
Cô gái nhoài người ra phía sau và nhỏm dậy :
Ồ, tôi van mà !
Cô gái vừa nói vừa tiến lại phía cửa sổ và cây thang phòng hỏa hoạn :
Tôi thậm ghét những kẻ tò mò !



Mặc Đỗ dịch.



--------------------------------
Nguồn : Văn số 66, tháng 12-1987

No comments:

Post a Comment