Tuesday, November 24, 2015

GIÓ NGƯỢC CHIỀU


Tôi quen Lợi khi mới vào college. Tôi học chung với nó hai lớp. Lợi đến làm quen với tôi trước. Nó tìm cách ngồi cạnh tôi. Sau này có lần nó nói thấy tôi có vẻ hiền lành dễ thương.

Lợi cũng khá đẹp trai. Mũi cao, trán rộng, môi son. Cặp mắt sáng với đôi kính cận làm tăng vẻ con nhà học thức. Chiều cao trung bình, đối với tôi, ngoại hình như vậy quá ổn, dù tướng đi của nó hơi xấu.

Từ khi mới lớn, tôi cũng được nhiều người khen đẹp trai. Nhưng tôi hơi ốm so với chiều cao. Nét mặt nhìn kỹ có nhiều chỗ thô tháp. Giọng nói thì dở quá. Tôi thường có mặc cảm không tốt với giọng nói tiếng cười của mình. Có lẽ vì vậy tôi thường có cảm tình với người nào có giọng nói ấm áp truyền cảm, dù đôi khi người đó rất xấu.

Lợi thường đến đón tôi đi học. Tôi cũng có xe riêng nhưng thường đi chung với nó. Tôi thích được đưa đón. Lợi trái lại, thích đưa đón người khác. Thật ra nó là người năng động. Nó làm gì cũng hăng say lẹ làng. Lợi bằng tuổi tôi, nhưng lúc nào cũng có vẻ từng trãi. Thỉnh thoảng nó chê tôi hiền quá. Sao bạn không nói thẳng là tôi khù khờ. Nó cười trừ.

Trong cuộc đời học sinh, tôi chưa bao giờ đứng hạng nhất. Dù rằng tôi không phải là đứa ngu si đần độn gì cả. Ngược lại, đôi khi tôi cũng tự hào về mình. Tôi nhớ lúc lên mười , tôi đã ham đọc truyện thiếu nhi và bắt đầu mê kiếm hiệp. Mười lăm tuổi tôi đã bắt đầu viết lách lai rai gởi bài đăng ở mấy tạp chí con nít.

Nhưng khi vào Trung học, tôi chỉ là một học sinh tầm thường. Tôi học không đều, những môn nào tôi thích, tôi học khá. Môn nào tôi không thích, tôi chỉ học thờ ơ cho có lệ. Lý do tôi học dở, một phần cũng vì tôi hay buồn bất tử. Những khi buồn tôi không còn thiết tha đến gì cả.

Tôi bắt đầu biết đến khoái cảm nhục dục khi học lớp Bảy. Thuở ấy tôi vừa mười ba. Một buổi tối nghe mấy chú lính nói chuyện với nhau, họ nói chuyện tục, họ kể về mấy chuyện làm tình. Tôi còn nhớ rõ, buổi tối hôm ấy, lần đầu tiên biết được người đàn ông làm tình với người đàn bà như thế nào. Tâm trạng của tôi lúc đó rất kỳ cục. Tôi có cảm giác nhơ nhớp, ghê tởm.

Người yêu tôi đầu tiên có lẽ là Trương, thằng bạn học ngồi kế cận năm lớp Bảy. Người yêu tôi chớ không phải người tôi yêu. Tình yêu của nó chỉ một chiều. Trương lớn hơn tôi hai tuổi, nó si mê tôi một cách say đắm lạ lùng. Sau này, mãi về sau này tôi vẫn không hiểu sao nó mê tôi đến như vậy. Nó là một đứa con trai bình thường . Ý tôi muốn nói, nó không phải là người đồng tính luyến ái hay gì cả. Không, không phải như vậy.

Trong khi Trương càng lúc càng tỏ ra quyến luyến tôi hơn, thì tôi có cảm giác ...sợ nó. Tôi dần tránh xa Trương. Nó buồn bã khi thấy tôi thay đổi. Có nhiều buổi tối, Trương và mấy đứa bạn cùng lớp đến  đứng trước cổng nhà tôi. Tôi nghe tụi nó nói chuyện huyện thiên, nhưng tôi tránh không gặp mặt.
Sắp đến hè năm đó, tôi không còn nhớ tôi có cử chỉ như thế nào. Trương nhìn tôi bằng một cặp mắt hết sức buồn bã. Nó viết vào một mãnh giấy nhỏ và dùng dây thun ném về chỗ tôi ngồi. Trương nói sắp chia tay rồi sao có hành động như vậy.

Mùa tựu trường đến, tôi và Trương không còn đi chơi với nhau nữa. Nó đã quên tôi rồi. Nó trở về đời sống bình thường. Năm lớp Mười một, Trương cặp bồ với một đứa con gái cùng lớp.
Sau này nó lấy vợ, nó lấy một người nào đó, không phải cô bồ năm xưa.

Chắc nó không còn nhớ đến tôi. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn thỉnh thoảng nhớ về nó. Tôi không yêu Trương. Tôi chưa bao giờ yêu Trương. Nhưng kỷ niệm về một người yêu mình say đắm làm tôi khó quên. Tôi sung sướng được có một đứa con trai yêu mình.

 Trong khi Trương trở về đời sống bình thường, thì tôi lớn lên trong một đời sống...bất bình thường. Mười lăm tuổi, tôi bắt đầu mê mấy anh chàng tài tử đẹp trai. Năm mười bảy, tôi mê một tên bạn cùng lớp. Năm mười tám, tôi thất tình một thằng bạn học khác. Thuở ấy, tôi gần phát khùng. Tôi giữ kín các mối tình một chiều đó tận đáy lòng. Tôi cố gắng kềm hãm cảm xúc. Nhưng càng đè nén bao nhiêu, tôi càng khổ sở bấy nhiêu.

Đó là lý do của những cơn buồn khơi khơi của tôi. Đó là lý do khiến tôi thờ ơ với việc học hành thi cử. Đó là lý do khiến tôi càng ngày càng đâm ra thờ ơ với tất cả mọi việc trên cõi đời này.

Lợi học rất giỏi, nó rất ham học. Nó mê học hơn mê gái. Mộng của nó là theo đuổi ngành Luật, dù sang đây tuổi của nó có hơi muộn màng. Lợi thường nói, trong khi nó không đủ thời giờ học bài, thì tôi lại có quá nhiều giờ rỗi rãnh. Tôi cũng thường theo Lợi vào thư viện, nhưng chỉ học bài làm bài vừa đủ. Còn thì ưa đọc sách báo vớ vẩn. Có nhiều buổi chiều, tôi ngồi dưới mấy gốc cây trong sân trường, ngó ông đi qua bà đi lại hằng giờ không biết chán.

Ngoài giờ học, tôi và Lợi có làm thêm ở phòng ăn của trường. Nơi đây tôi quen Thuý. Nàng có vẻ chịu tôi dữ. Nàng thường quanh quẩn những nơi có sự hiện diện của tôi, thư viện, cafeteria chẳng hạn. Nhưng tôi đáp lại tình nàng bằng một thái độ lạnh nhạt. Tôi không hiểu sao Thuý lại thích tôi, trong khi tôi lạnh như nước đá cục.

Phượng là bạn thân của Thuý, ăn nói rất bạo dạn. Có lần Phượng hỏi Lợi, trước mặt tôi, có phải anh Lợi không giống mấy người khác phải không. Tôi ngượng đến đỏ mặt, Lợi tỉnh bơ. Nó chẳng hiểu lời ám chỉ xa xôi của con bé. Nghĩ cho cùng, nó thản nhiên vì nó đâu có phải như vậy.

Một hôm, sau khi thi final xong, Lợi muốn đi chơi xa  sau bao ngày học hành miệt mài. Tôi đề nghị đi casino ở Reno. Lợi đồng ý, dù hai đứa chẳng mấy thích các trò chơi đen đỏ.

Qua khỏi Sacramento khoảng ba mươi phút lái xe, đường bị kẹt vì tuyết xuống. Lần đầu tiên nhìn tuyết rơi, tôi reo vui nói với Lợi. Những hạt tuyết nhỏ bé rơi rơi có hình cánh hoa y chang trong hình vẽ. Lợi bước ra ngoài xem xét tình hình. Sau đó nó trở về xe, tôi tựa đầu lên vai Lợi, nghe niềm vui đang xôn xao dậy sóng trong lòng.
Sau khi xe cào tuyết dẹp  đường, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Đến Reno lúc nửa đêm, chúng tôi tìm mướn khách sạn. Sau khi ăn tối, tôi giả vờ mệt mỏi và than buồn ngủ. Tôi chỉ muốn kéo Lợi về phòng trọ.

Phòng chúng tôi có hai giường, nhưng tôi nhào vào giường của Lợi ngủ chung với nó. Lợi ngủ để mình trần. Nhìn nó mà tôi thèm muốn phát khùng. Trước  đây tôi đã nhiều lần ngắm lén nó rồi, những khi tụi tôi tắm chung với nhau.

Hai đứa nói chuyện bâng quơ. Lợi sẽ chuyển qua một trường khác để hoàn tất chương trình cử nhân. Nó chọn một trường lớn, danh tiếng ở một thành phố khác. Nó thuyết phục tôi tiếp tục việc học. Tôi trả lời ởm ờ, để xem, cái đó cũng còn tuỳ hoàn cảnh.

Tôi bắt đầu đưa tay xoa nhẹ lưng của Lợi. Nó uốn éo thân mình khi tôi đưa mũi cọ vào gáy của nó. Lợi kể tôi nghe về đứa con gái nó vừa quen. Nó nói cô nàng cũng khá thông minh . Nó kể tôi nghe những lần nó và cô gái đó đi chơi. Nó nói nàng thật tuyệt vời trong phòng the. Tôi cảm thấy đau đớn. Tôi ghen tức với đứa con gái tôi chưa từng gặp mặt.

Lợi ngồi dậy bật đèn, lôi từ trong ví của nó hình con bé đó cho tôi xem. Tôi đau khổ thú thật tôi yêu nó từ bao lâu nay. Lợi có vẻ hơi bất ngờ khi bị tôi tỏ tình. Nó nói không, không, Giang yêu Thuý lắm kia mà. Giang có người yêu, Thuý đó, Thuý đó.

Lợi nằm im quay mặt sang hướng khác. Chốc sau nó nhảy sang giường bên cạnh ngủ một mình. Tôi nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi nhẹ nhàng bay bay trắng xoá. Lòng tôi buồn và lạnh như mùa đông.

Buổi sáng  lúc thức dậy, Lợi có vẻ ngượng. Tôi làm tỉnh. Sau khi tắm rửa xong, hai đứa dẫn nhau đi ăn sáng. Rồi chúng tôi lên xe trở về, không đánh bài đánh bạc gì cả. Tôi để Lợi lái xe, tôi kéo ghế thấp xuống, cố dỗ giấc ngủ.

Tuần sau tôi gọi điện thoại, Lợi trả lời nhát gừng. Sau đó nó có đến nhà đưa mấy tấm hình chụp hôm đi chơi ở  Reno. Lúc ấy tôi đi vắng. Sau này tôi nghĩ nó cố ý tránh mặt. Tôi có trở lại nhà Lợi một lần rủ nó đi xem chớp bóng. Nó từ chối, viện cớ loanh quanh. Tôi nói, tôi hiểu. Tôi cũng hiểu tình bạn giữa hai chúng tôi coi như đã hết.

Khoá học mùa xuân trở lại, Lợi chuyển sang một trường khác. Tôi vẫn còn ở lại ngôi trường cũ...đau đớn biết mình đã xa một người bạn. Tôi cố gắng lấy mấy lớp sau cùng để hoàn tất chương trình hai năm. Hôm tốt nghiệp, Lợi có dự. Nó nhìn tôi và có vẻ muốn nói một điều gì đó. Tôi làm bộ tảng lờ nói chuyện với Thuý. Tôi cố làm ra vẻ vui cười ngoài mặt mà trong lòng thì héo queo như một đóa hoa tàn.

Kể từ đó, tôi không còn gặp lại Lợi nữa.




NGUYỄN THẠCH GIANG

1987


No comments:

Post a Comment