DUYÊN PHẬN
Nguyễn Thạch Giang
Trời mưa rỉ rả suốt ngày, buổi trưa quán im lìm không có một người khách. Hai bà bếp mỗi người một kiểu dựa lưng vào ghế vừa ngồi vừa ngủ… được lúc nào hay lúc đó. Anh chàng phục vụ thì lủi vô góc ôm cái phone. Buồn tình Thuý mở máy hát nghe nhạc xưa.
Nàng bước đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, góc phố quen thuộc tưởng như mãi không rời xa. Dưng không bà già ở bên Mỹ bảo gửi giấy tờ làm hồ sơ bảo lãnh. Hồi nào tới giờ không tính chuyện đi, từng tuổi này qua đó làm gì?
Đang mơ màng suy nghĩ vẫn vơ, thằng Tôm ở đâu lù lù xuất hiện làm Thuý giật mình.
“Chị Thuý bữa nay nghe ngâm thơ nữa à!”
“Mày đừng vừa nói vừa trề môi xấu lắm”.
Thằng Tôm bước đến bên Thuý nắm tay lắc lắc, “đừng kêu mày tao với em. Báo chị một tin vui, hồi sáng này em thấy anh Dân. Ảnh ngồi xe ôm với một cái túi xách bự, chắc là ở ngoài quê mới vô”.
Thuý bước đến ngồi xuống ghế sofa, mỗi lần nhắc đến người đàn ông đó là tâm hồn xao động. Thằng Tôm quá biết chị Thúy thương anh Dân, thương thiệt là nhiều không biết để đâu cho hết mà ngày qua tháng lại vẫn chưa có được một vòng tay ôm. Nhìn chị Thuý đôi mắt đượm buồn ngó mưa rơi, thằng Tôm bước đến gần tìm cách an ủi.
“Em thấy anh Dân cũng hiền, là người đàng hoàng tử tế mà lại chưa vợ. Nếu chị thật lòng thương ảnh thì tìm cách tiến tới, chớ hai người cứ ngồi một chỗ hoài thì biết đến bao giờ mới mở được cánh cửa thiên đàng. Chị à, ngày xưa Đường Tăng còn chưa thoát được vòng vây của yêu nữ. Nếu chị không mồi chài giăng bẫy thì làm sao mà tóm được con mồi”.
“Em cưng ơi, chị không phải là yêu nữ mà cũng không có pháp thuật. Nhưng chị nói thiệt với em, chị thà là ôm gối ngủ một mình… chớ không giăng lưới quăng bắt một tình yêu mơ hồ”.
Thằng Tôm chợt đứng lên, “thôi đi má ơi, hơi giống tiểu thuyết ngôn tình”.
Hai chị em cười khúc khích.
Có một ông đạo mở cửa bước vô, không biết ông theo đạo gì, mặc áo dài màu lam đầu cạo trọc. Thúy lên tiếng:
“Chú ơi, ông đạo ơi, ở đây không có bán cơm chay”
“Dạ không, tui không có đi tu, tui ăn mặn. Tui có việc đi ngang qua đây, trời mưa lớn quá xin phép bà chủ cho tui ngồi đụt mưa một chút rồi tui còn phải đi dìa coi chừng hai đứa con còn nhỏ”.
Mọi người im lặng thấy có vẻ hơi bị hố.
Người đàn ông móc túi lấy xấp tiền ra đếm. Đôi bàn tay mân mê những tờ giấy bạc còn mới, xong bỏ vào túi trở lại. Ông tâm sự:
“Nhà tui ở tận dưới miệt Tri Tôn núi Cấm. Hồi nhỏ nhà nghèo vô chùa làm công quả ăn cơm chùa. Sư thầy có quần áo cũ cho gì mặc nấy, riết rồi quen mặc áo lam từ đó cho đến giờ. Nhà tui đơn chiếc chỉ có hai mẹ con, tui làm công ai mướn gì làm đó, sống đắp đỗi qua ngày.
Má tui chết mấy năm rồi. Lúc bà chết trong túi tui không có lấy một đồng. Vậy mà lúc bả chết rồi, tui bây giờ lúc nào cũng có tiền, chắc nhờ má phù hộ độ trì cho con, nhắc lại thấy nhớ bả làm sao! Thấy tội nghiệp má tui quá chừng. Lúc về già bà hơi quên, khi nhớ khi không, có lần bà đi lạc không biết đường về, người quen phải đưa về dùm. Mỗi chiều đi làm dìa, việc đầu tiên là tui chạy đi coi má còn ở nhà không. Sợ bả đi lạc. Hoàn cảnh đơn chiếc cũng khổ. Má tui lúc già yếu ít nói, làm thinh ngủ hoài. Có nhiều khi nửa đêm thức giấc, thấy má tui nằm im re tui hết hồn, đứng nhìn chờ thấy bà thở mới yên tâm trở vô ngủ tiếp.
Việc làm khi có khi không, làm bữa nào ăn bữa đó vậy mà một hôm tui vừa đi làm về tới nhà, có hai đứa nhỏ bộ dạng thất thểu đi ngang té quỵ. Người tụi nó xơ xác đầy ghẻ, hai đứa ho sù sụ thấy thiệt là thảm thương. Tui lật đật đưa vô nhà thương cấp cứu. Sau này mới biết cha mẹ tụi nó chết bất thình lình, bỏ lại hai chị em bơ vơ không bà con không nơi nương tựa. Cha mẹ tụi nó là người có học thức, ở đâu trôi giạt về đây chớ không phải người xứ nầy. Vì tui là người đưa nó vô nhà thương nên phải lãnh tụi nó về. Tui không biết tính sao, định đưa lên xã giao cho mấy ổng giải quyết. Hai đứa nó ôm chưn tui cứng ngắt, nhìn đôi mắt buồn bã của tụi nó tui thấy tội nghiệp quá không đành lòng. Tui nói nhà ông nghèo lắm con có chịu ở với ông không. Thằng nhỏ chỉ biết gật đầu, con chị khôn hơn vừa nói vừa khóc "ông ơi làm ơn cứu chúng con, làm ơn cứu chúng con".
Rồi đâu cũng vào đó, thêm hai miệng ăn cũng chẳng tốn kém gì. Vậy chớ nhờ có hai đứa nó hủ hỉ quanh quẩn trong nhà cũng đỡ quạnh hiu. Lúc má tui yếu quá cũng nhờ hai đứa nó giúp một tay một chân. Má tui chết hai đứa nó cũng để tang cho bà, khóc còn nhiều hơn tui. Mình đâu có tính chuyện nuôi con nuôi, tự nhiên ông trời mang tới. Vậy chớ bây giờ đi đâu thấy nhớ lắm lẹ lẹ dìa.
Hai đứa có khai sanh đàng hoàng, đứa nào cũng tên Hiếu. Thằng con trai tên là Lê Trung Hiếu, con gái tên Lê Thị Thanh Hiếu. Thằng con trai bữa nay mười tuổi rồi, học giỏi lắm, hạng nhứt lớp. Con chị mười ba, vậy chớ cao lớn như con người ta mười lăm mười sáu. Da trắng mũi cao tóc dài chấm đít, hai chị em đi ra đường ngó như con nhà giàu. Đứa con gái càng lớn càng đẹp, chiều nào cũng có mấy đứa trai làng tụ tập trước nhà dòm ngó chọc ghẹo. Tui ra đuổi tụi nó cũng không chịu đi. Tui thấy coi bộ không xong, tui nói con còn nhỏ mà để chi tóc dài thậm thượt, cắt tóc ngắn cho gọn. Nó cũng nghe lời, con tui tui nói cái gì tụi nó cũng nghe, không bao giờ cãi.
Tưởng cắt tóc ngắn cho giống con nít, cho xấu bớt, vậy mà không xấu, cũng còn đẹp. Quần áo tui mua cho mỗi đứa một bộ, để dành đi đây đi đó. Ở nhà chỉ mặc đồ cũ của người ta cho, cái thì rộng cái thì chật, cái thì dài thòng cái thì cụt ngủn. Vậy mà mặc vô không thấy xấu. Con nhỏ có cái đẹp trời sanh”.
“Đẹp trời xanh?”
Thằng Tôm lên tiếng hỏi.
“Trời sanh ra đẹp, đẹp trời sanh”.
“À à hiểu rồi, đẹp trời cho, trời cho đẹp. Sắc đẹp không cần dao kéo”.
Nảy giờ mọi người làm thinh nghe ông đạo núi Cấm kể chuyện hay quá. Hai bà bếp phía sau cũng chạy ra ngồi nghe. Một bà nói:
“Ông đạo ơi, chú ơi! Con trai học giỏi, con gái thì đẹp, chắc mai mốt chú được nhờ”.
Người đàn ông cười mỉm, đôi mắt nhìn xa xăm.
“Học giỏi đi làm phải lên thành phố chớ đâu có ở dưới quê. Rồi tụi nó đủ lông đủ cánh sẽ bay nhảy tứ phương. Giàu sang thì vợ con nhờ chớ mình không dám mong”.
Thúy nghe ông đạo kể chuyện cảm động ứa nước mắt, cảm phục người đàn ông nghèo khổ, hoàn cảnh khó khăn nuôi mẹ già mà lại sẵn lòng cưu mang hai đứa trẻ mồ côi, nàng nói:
"Chắc chú chưa ăn gì, cháu mời chú một bữa cơm, cháu thật lòng chú đừng ngại gì hết, ở đây có cơm tấm bì sườn, cơm gà xào xả ớt, cơm gà rô ti, cơm xào đồ biển, chú muốn thứ nào?”
“Đang đói bụng mà nghe món nào cũng ngon, thôi cô cho tui cơm xào đồ biển, uống trà đá. Tui cảm ơn cô, ở đây ai cũng vui cũng tốt”.
Ăn xong ông đạo ngập ngừng nói rõ sự tình vì sao ông từ xa lặn lội lên chốn phồn hoa:
“Hôm nay tui lên đây là vì có hẹn đem cây Ngải cho bà chủ quán Bồng Lai ở ngã tư cuối đường.
Bà làm ăn thất bại, tiền bạc sa sút, ông chồng bỗng dưng mê gái bỏ bê nhà cửa quán xá tiệm tùng. Cách đây ba tháng bà có về dự đám tang người thân ở vùng núi Cấm. Không biết bà nghe ai nói, bà tới nhà tui hỏi vậy chớ có phải tui có cây Ngải khiến người bỏ đi cũng phải quay về. Bà năn nỉ xin chuộc cây Ngải của tui để dành ở sau vườn, còn dặn tui mang lên cho bà một cây nữa. Dè đâu hai vợ chồng làm lành, bữa nay dẫn đi du lịch mấy ngày mới về.
Ông đạo lấy cây Ngải từ trong giỏ đệm để lên bàn, mọi người xúm lại ngắm nghía. Ông tình thiệt kể rõ nguồn cơn.
"Số là một hôm tui đi trong núi, thấy có một cây nhỏ nhỏ như cây rau thơm mọc trong vách đá. Cây có bông màu tim tím, ong bướm bay lượn dập dìu. Thấy ngộ tui bứng đem về nhà, đặt tên cho nó là "cây Ngải rù quến". Bà chủ quán cơm gần nhà qua chơi thấy thích, dặn tui vô núi tìm cho bà một cây. Từ ngày có cây Ngải đó quán cơm của bà đông khách, bà thưởng tui ba triệu còn dặn hễ vô núi có thấy thì mang về cho bà".
Người đàn ông trầm ngâm giây lát rồi nói:
"Cô chủ ơi, ở đời có nhiều cái duyên đưa tới mình không biết trước. Tự nhiên hôm nay tui tạt vô đây mà không ghé chỗ nào khác, hay là như vầy nè, cô giữ cái cây rù quến này đi coi như một lời chúc lành của tui, sẽ giúp cô buôn may bán đắt, ong bướm kéo tới dập dìu, người đàn ông của cô sẽ mãi không rời xa”.
Thuý cố gắng không bật khóc. Lời chúc phúc đó thật sự đánh nàng gục ngã.
Thuý nằm trùm mền vừa nghe nhạc vừa coi phim. Hết phim hành động tới phim kinh dị, hết nhạc sến xoay qua nhạc sang. Mưa vẫn còn mưa rỉ rả bên ngoài, thích nhất là ngủ trong nệm ấm khi ngoài trời mưa gió. Trằn trọc nhớ chuyện đâu đâu. Nhớ đến người đàn ông ban chiều, tướng tá điệu bộ quê mùa mà sao biết nói nhiều điều thâm thuý.
Thuý nghe mơ hồ hình như có tiếng gõ cửa, hình như có ai gọi tên mình. Thuý chạy xuống lầu, nàng sững sờ khi thấy người đàn ông trong mơ mình mẩy ướt như chuột lột.
“Ối trời, anh Dân”.
“Anh ở ngoài quê mới vô hồi sáng nay, có hẹn với chú Tư tối nay về nhà chú ở tạm vài bữa rồi kiếm chỗ ở trọ. Nãy giờ gọi chú hoài không được, lang thang từ sáng tới giờ, hết người này tới người khác kêu nhậu. Từ chối không được, uống nhiều say quá lại mắc mưa, người thấy lạnh run khó chịu. Thuý làm ơn cho anh vô thay đồ ngồi chờ một chút nhe”.
“Được mà, được mà đâu có gì. Để em nấu chút cháo thịt cho anh ăn uống thuốc".
Dân đi vô nhà tắm thay đồ xong ngồi ăn cháo cô nàng Thuý nấu cấp tốc 10 phút là xong.
"Thấy anh có vẻ mệt, anh có muốn cạo gió không?”.
“Chắc thôi không cần, Thúy cho mượn chai dầu nóng, sao anh thấy lạnh quá”.
Anh Dân cầm chai dầu thoa dầu lên trán, lên cổ, lên bụng, rồi tự nhiên nhờ Thuý thoa lên bờ vai, sóng lưng.
Thuý ngồi bên cạnh bàn tay xoa nhẹ lưng người thương mà lòng lâng lâng một cảm xúc khó tả, nàng nói một cách trìu mến:
“Anh Dân cứ nằm trên giường em mà nghỉ, đừng ngại gì hết, chắc anh bị cảm lạnh, uống thêm một viên thuốc nữa nhe. Em chơi một lần hai viên đâu có sao”.
Dân cầm ly nước uống thuốc, xong nằm xuống trùm mền. Thuý muốn nói chuyện, nhưng anh mệt quá, say quá, nằm chút xíu là ngủ vùi.
Thuý bước đến vặn nhỏ ngọn đèn rồi leo lên sofa nằm ngủ, một hơi hướm đàn ông như vẫn còn lảng vãng quanh đây.
Nàng chưa bao giờ dám mơ đến ngày người đàn ông này nằm ngủ trên giường của mình. Nàng nhớ đến lời ông đạo nói ban chiều, ở đời có nhiều cái duyên tự tìm đến. Và nàng thầm cầu mong người đàn ông của mình sẽ mãi không rời xa.
Nguyễn Thạch Giang