Monday, June 15, 2020

Chuyện mô cũng buồn



Trần Huy Sao
tran_minh_tri
nì, o còn nhớ đường vô Nội. dắt tui đi cho đặng tỏ tường. thay đổi quá nên chi bối rối. lâu hung rồi về lại quê hương. Hồi đó em về chị không dắt đi, chị chăm lo bệnh cho anh đang tới lúc vô ra cũng phải có người coi ngó. Chợ Vỹ Dạ ngay trước mặt nhà mình chơ đâu. Bước qua đường là gặp tô bún Huế cay lừng sóng dập sông Hương, dĩa bánh bèo nhưn tôm vàng ươm đỏ thắm gác tía lầu son cung đình lộng lẫy, dĩa bánh ít bánh ram dòn tan tiếng cười o mô không biết, qua cầu Trường Tiền chộ ra chợ Đông Ba mà mừng cười không kịp nín. Rồi Cồn Hến bên tê qua cầu Đập Đá có nhà cháu Diệu Hiền ghé vô là gặp tô cơm Hến vô hậu cay, còn cay hơn tô bún Huế. May mà có chén chè đậu Ngự mát ngọt dỗ dành không thôi cách chi chịu thấu.

lâu lắm em không về với Huế. nên chi có chộ được ai mô. bỏ xứ lâu rồi xa Ôn Mệ. tội lệ chi  mà khổ rứa trời. Bữa cháu Hoài Lâm dẫn lên thăm mộ để chộ người trăm năm cũ. Cây cỏ khô vàng trong cái nắng rụt rè chờ mưa sao mà thấy buồn chi lạ. Hưng phế bao đời tróc lớp gạch vôi. Mùi khói nhang khiến cho lòng người cứ nao lòng não dạ. Rứa là em đòi cháu đưa về. Ở lâu em không chịu nổi. May mà chị không đi theo không thôi em lại nghe đã đời chị khóc rồi cũng khóc theo. Nước mắt rơi e chừng còn hơn ăn vừa xong trái ớt cay… Nói rứa chị biết rồi thôi em không nói thêm ra. Chi cho ngạ.
rồi mưa Huế ơi tàn canh gió lạnh. rớt côi đầu mà nhói buốt trong tim. ai hành tỏi chi mô mà đem hiu quạnh. bỏ mịt mờ xứ Huế buồn như ri. Có mấy ngày về mà mưa cho bưa một nửa. Hai chị em ngồi ngó nhau tới nỗi cái bể cạn nước tràn ra y như là hắn khóc. Mà ngó chị cũng đang ngồi khóc đó thê. Cái chị ni làm em ốt dột quá. Gặp nhau thì phải cười vui chơ răng lại khóc. Noái chi thì noái đi. Chị cứ noái một thôi một đỗi cho đã cơn buồn chi đó, giận chi đó, thương làm răng, nhớ cách chi. Cứ bỏ tâm tư vô cho mưa Huế nghe, cho em nghe rồi cười vui không thôi ngày em đi thì hành trang thêm nặng. Chị nghe lời em nói, chị cười. Tới bây chừ, tới sáng nay, ngồi ngó mưa Cali, chợt nhớ về mưa xứ Huế em thấy trong mưa chị có mỉm cười. Rứa là chỉ mưa trời thôi không có mưa trong lòng. Chị giờ đã lẩn rồi. Không còn nhớ không còn quên !…
Bây chừ chị ngồi đó, cười chi rứa ?. Có phải cười để chụp hình cho thêm ăn ảnh hay là chỉ cười bâng quơ trong nỗi nhớ, quên !. Mấy đứa cháu, con của chị, nhắn : “ Cậu ơi !. Mạ con bây chừ lẩn rồi ! ”. Rứa là chị lẩn rồi !.
Chị có nhớ là chị đang ngồi ở mô mà cười để chụp hình không !. Ngồi ở nhà xưa Phường Vỹ Dạ, Huế  hay là nhà ở Cây số Bốn phường Đệ Nhị thị xã Đà Lạt !.Hay là cố nở một nụ cho thằng em  giờ ở phương xa….
Mình có thằng con, ngộ lắm. Hắn hiếu kính mình như người Cha lại thân thiết gần gụi mình như người bạn. Nói nghe mà tức cười như là nói chuyện giỡn chơi!.
Cha là Cha. Con là con. 
Làm gì có kiểu nói hòa đồng hòa giải hòa hợp hòa vốn để chọc tức chọc giận chọc buồn ngài Khổng Tử muôn niên trường cửu giáo điều quân-sư-phụ.
Làm sao có chuyện lạ đời lạ nhân lạ nghĩa nửa nạc nửa mỡ làm buồn lòng mấy bậc hiền nhân quân chủ lập hiến muôn niên trường trị thống trị cho bằng được trên dưới thứ bậc phân miên.
Xin thưa thiệt là trong hoàn cảnh này cha con mình khó lòng bày giải nguồn cơn thấu đáo trước lề thói xưa không có bày có vẽ như vậy mà nay cứ thày lay làm chuyện trật đường ray !.
Nói tới nói lui nói qua nói lại cũng đâu có chi bằng nói  thằng-con-thằng-bạn là có thiệt trong cõi đời này.
(là mình nói hoàn cảnh tình cảnh của riêng mình. Đâu có dám nói chung cư chung chạ tâm trạng tình cảnh của sự đời trước cảnh sinh ly tử biệt. Cho nên mình không thấy ngại ngùng khi bày tỏ nỗi niềm đau thằng-con-thằng-bạn vừa mới ra đi không còn có đường về lại cõi trần gian)
Mình khóc tớt khóc tưởi rồi rã rượi tới khóc thầm như hồi nảo hồi nào Du Bá Nha khóc biệt Chung Tử Kỳ. Tình bạn.
Mình khóc đè khóc nén nỗi đau cùng tận đứa con rứt ruột đành đoạn ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ. Tình cha con.
Hai tiếng khóc cùng giành giật ré lên rồi đè nén xuống trầm lặng xuống. Buồn…Đau…
Nỗi buồn lâu quá hóa chai. Nỗi đau lâu quá hóa giải.
Câu nói này chắc là người cuộc, nói. Vô cuộc rồi mới thấy không phải vậy là không phải vậy. Còn tệ hơn vậy nữa !. Phải nói lại : “ Nỗi buồn này còn lâu mới chai. Nỗi đau này còn khuya mới giải ”.
Cha mất con thì buồn đau. Bạn mất bạn cũng buồn đau. Huống chi mình mất vừa thằng-con-thằng-bạn. Nỗi buồn đau nhân đôi. Nói cách chi cho ngạ nỗi buồn đau cùng tận như vầy.
Xưa nay vừa con lại là vừa bạn là khó tin, khó kiếm, rất hiếm. Vậy mà mình tìm được, có được từ những tháng năm trường trải qua cuộc sống khởi từ nghèo đói tới lúc không còn nghèo không còn đói.
Chặng đường từng đã cùng nhau chia sớt đói cơm lạt muối buổi đổi đời tới lúc cùng nhau khăn gói gió đưa hoa trôi bèo giạt ngụp lặn thăng trầm qua vùng đất mới. Không còn nghèo như ngày nào. Không còn đói như ngày nào.
Thủy chung từ bao nhiêu năm, vẫn mãi níu nhau bên nhau, vẫn cùng cảm nhận, chia xẻ, bù đắp, an ủi để rồi, vô hình trung, nẩy sinh tình bằng hữu chen lấn vô tình phụ tử.
Trước và sau, mình vẫn coi Trí như người bạn nhỏ. Thằng-con-thằng-bạn của mình.
Nay người-bạn-nhỏ của mình đi xa khi tuổi đời còn quá trẻ.
Mình buồn với đau khi mất một người con hiếu thảo ngang tầm đau với buồn khi mất một người bạn chân tình.
Nỗi đau níu nỗi buồn này, lớn quá !. Quá lớn rồi thằng-con-thằng-bạn của mình. 
Mổi chiều mình vẫn lên đồi xanh nơi người-bạn-nhỏ cư ngụ. Thắp nén nhang khói lựng mười phương mà xin riêng một góc lặng lẽ phương này, thầm nói riêng với người bạn nhỏ, chia với mình nỗi buồn như đói no sướng khổ cay đắng ngọt bùi đã từng chia.
Từ nay mình chỉ còn gặp nhau đây, thầm lặng buồn thầm lặng nhớ hòa với cỏ cây mây trời mưa nắng và tháng năm lần lựa trôi đi vô tình trong cõi vô thường…
Đêm nay, nhớ thương người bạn nhỏ viết nghẹn mấy dòng cho vơi.
Thấm thoát mà đã rồi, qua, một tháng…
Trần Huy Sao

Nguồn: Sáng Tạo 

No comments:

Post a Comment