Monday, September 30, 2024

CHIA TAY PHẢI TRẢ LẠI QUÀ


Nguyễn Thạch Giang


Cô Diễm Hương được qua Mỹ sống là nhờ... đẹp.


Cô nổi tiếng xinh đẹp, đẹp nhất xóm. Ba đứa em gái của cô cũng đẹp không thua gì cô chị. Cô nào cũng ... "Diễm", ba cô là nhạc sĩ thổi kèn trong ban nhạc của phường, ông già có máu văn nghệ lại mê mấy cô đào hát đang nổi đình nổi đám thời đó, đặt tên con "ăn theo" tên mấy cô đào, không Diễm Kiều thì cũng Diễm Hương. 

 Hai ông bà có 4 người con gái, mong có thêm đứa nữa cho đủ bộ "ngũ long công chúa". Ông già chọn sẵn tên "Diễm Xưa" cho người con gái thứ năm, bởi vì trong các nàng kiều họ "Diễm", thì cô "Diễm Xưa" cũng nổi tiếng không hề kém cạnh cô nào. Nhưng người tính không bằng trời tính, chờ hoài mà bà cũng không mang bầu, đành chịu thôi. Người mình thường nói, con cái là lộc trời cho, trời cho bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu.


Mấy chị em cô Diễm học không giỏi ... bởi vì cô nào cũng đẹp quá, bước ra đường từ sáng tới tối trai làng dập dìu đưa đón, tâm trí đâu mà học với hành. Mà nói nào ngay, sách vở ích gì cho buổi ấy? Thôi thì ở nhà phụ giúp ông bà già bán cà phê. 

Mặc dầu cái quán cà phê bình dân của ông già nằm trong con hẻm nhỏ, vậy mà lúc nào cũng đông nghẹt khách không có chỗ ngồi. Không biết mấy cha này đến uống cà phê hay tới đó nhìn gái.


Năm đó có một cha Việt kiều tuồi sồn sồn, nghe đồn quán cà phê đường hẻm có mấy cô gái con ông chủ đẹp như tiên, cha mò tới coi thử cho biết. Vừa gặp cô chị Diễm Hương cha bị tiếng sét ái tình đánh cái rầm. Ngày nào cha cũng mò tới đó... thả dê.

 Nhìn tướng tá điệu bộ cha này ít ra cũng đã mấy chuyến đò. Vậy chớ cha nói cha độc thân về Việt Nam tìm vợ. 

Cô Diễm Hương chê cha này đã già mà lại xấu. Ông già bà già cô rù rì to nhỏ:


- Kệ nó con, ông bà mình thường nói: “củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài”. Mày lấy chồng xấu, về nhà đặt đâu nó ngồi đó.


Cô Diễm Hương nghe cha mẹ nói vậy thì xiêu lòng, nhưng cô ra điều kiện, đám cưới của cô phải đãi tại nhà hàng 5 sao, mời ban nhạc và ca sĩ nổi tiếng hát hò xập xình cho xôm tụ.

 Tưởng gì khó chớ chuyện đó thì chàng rể “Việt kiều tuổi sồn sổn “ này lo được, dư sức qua cầu. 


Đám cưới đâu chừng hơn một năm thì cô Diễm Hương có giấy tờ đi Mỹ. Tiệc tiễn đưa mời hết lối xóm từ đầu hẻm tới cuối hẻm, hát hò nhậu nhẹt suốt cả đêm, nhưng bà con không ai cằn nhằn còn nói con nhỏ này coi vậy mà có phước. 


Cô Diễm Hương đến Mỹ, việc đầu tiên là tìm công chuyện gì làm kiếm tiền. Cô đi học "nail", trường dạy nghề làm nail thì không đòi hỏi trình độ tiếng Anh của học viên, lại bảo đảm ai ra trường cũng có bằng đi làm.


Rồi cô cũng lấy được bằng đi làm nail, mặc dầu nói tiếng Anh ba xí ba tú, vừa nói vừa quơ, nhưng cô không lo, khách nói gì cô không hiểu có chủ tiệm thông dịch. Cô còn trẻ và đẹp, lại khéo tay, chẳng mấy chốc "giủa móng" ăn đứt mấy bà già trong tiệm. Cô lại ăn nói ngọt ngào, khéo nịnh khéo vuốt nên được lòng khách mà cũng được lòng ông chủ.

Lịch khách hẹn của cô dày đặc, cô làm từ sáng tới chiều không hở tay, tối về nhà đếm tiền mệt nghỉ. Cô gọi điện thoại về Việt Nam, khoe là ở Mỹ rất dễ kiếm tiền. Chưa đầy một năm, cô có đủ tiền cho ông già cất nhà lầu.


Chưa chịu dừng ở chỗ đó, được một thời gian quen nước quen cái, cô nhảy ra mở tiệm. Giỏi quán xuyến, tiệm nail của cô ngày một đông khách, tiền vô như nước. Có tiền rủng rỉnh trong túi, cô tìm cách đưa mấy đứa em gái qua Mỹ cho có chị có em... cùng nhau kiếm tiền. Cô giỏi "quan hệ" lại giao thiệp rộng, không khó để tìm người về Việt Nam làm đám cưới theo hợp đồng, thuận mua vừa bán đôi bên cùng có lợi.


Cô Diễm My đến Mỹ theo diện "đầu tiên" ... nghĩa là (tiền đâu?). Chị cô bỏ ra mấy chục ngàn đô la kiếm chồng Việt kiều cho cô. Cô đủng đỉnh mặc đồ đẹp lên máy bay qua Mỹ sống một cách đàng hoàng quang minh chính đại. 

Mấy chị em cô cũng lần lượt kẻ trước người sau, đến Mỹ theo cái diện “trời ơi đất hỡi" không có ghi trong luật của sở di trú Hoa Kỳ.


Đến Mỹ ba tháng thì cô Diễm My nói lời chia tay với ông chồng hờ, đường ai nấy đi vui vẻ cả làng. Cô tìm người đàn ông khác thế chỗ, để khi có việc cần có người nhờ vả. 


Anh Hiền đến Mỹ mười mấy năm về trước, chịu khó học hành có bằng cấp, đi làm lương cũng khá, giờ tìm vợ.

Không biết ai giới thiệu cô Diễm My cho anh, gặp cô nàng là anh chịu liền. Bởi lẽ đàn ông có bạn gái xinh đẹp, ra đường được thiên hạ dòm ngó cũng thấy khoái trong bụng.

Cô Diễm My hạp với anh ở chỗ thích ăn ngon, thích nhứt là tôm hùm với lại đồ biển, hai người cứ dẫn nhau đi ăn hết nhà hàng Việt đến nhà hàng Tàu.

Cô nàng lại thích mặc đẹp, chơi sang xài toàn hàng hiệu, tuần nào cũng đi shopping, anh Hiền vui vẻ móc bóp, bởi nghĩ muốn cua được gái thì phải chơi sộp.

Hai người đi chơi tòn teng đâu được cở sáu tháng mà vẫn cứ còn tòn teng, chưa tính tới chuyện xây dựng gia đình bởi hôn nhân là chuyện lâu dài không có gì phải vội.


Chuyện rắc rối xảy ra khi cô Diễm My quen người đàn ông khác. Cha này cũng sộp và cũng chịu móc hầu bao cho cô mua sắm thả giàn. Cô sắp xếp lịch đi chơi khi thì với người này khi thì với người kia, sao cho không đụng hàng. Cô dần thích người đàn ông mới quen, cha này tướng tá bảnh bao ăn nói lịch thiệp hơn anh Hiền.

Anh Hiền dần bị bỏ rơi, hẹn đi chơi thì cô viện cớ này cớ kia tìm cách từ chối, mười lần họa may chỉ được một. Anh nghi cô nàng chắc là có người đàn ông khác, một hôm anh theo rình mò bắt quả tang. Anh tức mình chạy một mạch đến nhà cô nàng ngồi chờ, anh muốn hai mặt một lời nói chuyện dứt khoát. 


Cô Diễm My vừa bước vô nhà là đụng ngay bảng mặt hầm hầm của anh Hiền, cô biết cha này bữa nay tới đây kiếm chuyện gây sự.


- Em nói em bận phải ở nhà coi chừng con dùm chị Diễm Hương, bữa nay anh bắt tại trận em đi chơi với người khác, em đừng chối.


- Ủa, tui muốn đi chơi với ai thì đi, anh có quyền gì cấm cản.


- Em à em hãy suy nghĩ lại, em không tìm được người nào bằng anh đâu, còn như em nhất quyết nói lời chia tay thì hãy nói thẳng ra đi, chớ đừng có ởm ờ nay vầy mai khác, anh nhức đầu lắm.


- Cái này là anh tự hiểu, cần chi phải nói ra.


Anh Hiền thấy cô Diễm My mặc quần áo của mình mua, đi chơi với người khác thì anh tức lắm, nói với cô nàng:


- Quần áo nào của tui mua cho, cô không được mặc đi chơi với người khác.


- Tui đi chơi với ai, tui muốn mặc gì thì là quyền của tui.


- Không được, đồ của tui cho,  cô mặc đi chơi với người khác, tui thấy tui tức lắm. Chia tay thì phải trả lại đồ. 


Cô Diễm My đi vô phòng ôm đống quần áo thảy trước mặt anh Hiền:


- Đó, quần áo của ông mua, cho người ta rồi đòi lại, làm ơn đem đi đừng bao giờ tới đây  làm phiền tui nữa.


Anh Hiền cầm từng cái quần từng cái áo lên săm soi, bỗng anh nổi cơn giận hai tay cố xé cho tan cho nát, nhưng quần áo chớ có phải giấy tờ đâu mà xé cho rách. Anh dùng hai chân vừa chà vừa đạp lên đống quần áo cho hả giận. Anh bước ra về trong lòng còn ấm ức, quay lại nói với cô Diễm My:


- Cô chống mắt lên mà coi, tui về Việt Nam cưới hoa hậu, đẹp gấp mười lần cô, chờ coi nhe. 


Cô Diễm My nghe vậy thì cười thầm trong bụng, định nói: “ông muốn cưới ai thì cưới chuyện của ông ", nhưng sợ nói chuyện cù cưa, thằng chả nổi cơn khùng ở đây quậy thì cũng phiền. 


Cô Hồng là bạn lối xóm hồi trước ở Việt Nam với cô Diễm My, qua Mỹ đã lâu, cũng học hành tới nơi tới chốn, có việc làm ổn định, có nhà có cửa, nói chung cái gì cô cũng có, chỉ có điều là hổng có chồng.

Cô ngày tối đi sớm về trưa một mình. Cô thấy cuộc đời sao mà buồn thế. Cô muốn có chồng.

Sáng nay cô đi tới nhà thờ, cô cầu xin Đức Mẹ ban cho cô một tấm chồng. Cô thấy hình như Đức Mẹ nhìn cô mĩm cười, cô hân hoan ra về lòng vui phơi phới. Ngang qua nhà Diểm My cô ghé vào tán dóc.


- Tui mới đi nhà thờ trên đường Senter cầu nguyện, tượng Đức Mẹ chỗ đó linh lắm, ai cầu xin điều gì Đức Mẹ cũng cho.


- Vậy hả, bửa nào bà dẫn tui tới đó cầu xin Đức Mẹ, mà tui hổng có đạo, xin có được không?


- Thì cứ tới đó cầu nguyện, Đức Mẹ cho bà cái gì bà lụm cái đó.


Cô Hồng thấy đống quần áo của Diễm My bỏ dưới đất thì hỏi:


- Bà làm gì đem quần áo đổ đống chỗ này, bộ tính bán garage sale hả. 


- Của cha Hiền mua cho, chả thấy tui đi chơi với người khác chả nổi cơn ghen, tới đây kiếm chuyện nói đồ của chả mua, tui không được mặc đi chơi với người khác. 

“Chia tay thì phải trả lại quà”


Cô Hồng nghe vậy ôm bụng cười khùng khục. Cô bước đến cầm lên săm soi, “còn mới tinh, toàn hàng hiệu bỏ uổng”.


Cô Diễm My lấy cái giỏ xách đưa cô Hồng.


- Bà đem về coi cái nào mặc được thì mặc.


- Tui thấy anh Hiền tướng tá mặt mũi coi cũng được, người đàng hoàng tử tế, có việc làm ổn định, có nhà có cửa đàng hoàng, người như vậy đi đâu mà tìm, sao bà chê.


- Tui hổng có chê ổng cái gì hết, nhưng đi chơi với ổng một thời gian thấy chán, mà tui hồi nào tới giờ như vậy, hồi ở Việt Nam cũng vậy, cặp bồ với ai một thời gian thấy chán, chia tay, không phải tại anh cũng không phải tại em.


Cô Hồng nghe Diễm My nói y hệt cô đào hát trả lời phỏng vấn, trong một chương trình văn nghệ trên tivi . Nghĩ trong bụng, người ta là đào hát thứ thiệt, thay nhân tình như thay áo, còn bà, chỉ là cô đào hát ăn theo cái tên.


- Bữa nào tui tới chở bà đi cầu xin Đức Mẹ, mà bà tính xin Đức Mẹ cái gì vậy.


- Tui xin Đức Mẹ ban cho tui một cái nhà, chớ nhà ở đây mắc quá biết chừng nào mới có tiền mua.


Cô Hồng nghe vậy trề môi đứng lên xách cái túi đồ đi dìa.


Nguyễn Thạch Giang

















Thursday, September 26, 2024

CON MA "PÊ ĐÊ"


Nguyễn Thạch Giang


Thằng Tý học đến lớp 12 thì nghỉ học, con nhà nghèo học được tới đó là quý lắm rồi, tiền đâu mà học lên đại học. Nó theo bạn bè xin đi làm phụ hồ cho chú Hai, là chủ thầu xây dựng nổi tiếng ở thành phố này ai cũng biết. Bước đầu nó chỉ là "thợ vịn", ai biểu gì làm đó, từ từ học nghề kiếm tiền phụ giúp cha mẹ.


Anh Bông chủ tiệm tạp hoá Bông Lúa vừa mua lại căn nhà cũ của một người bà con xuất cảnh đi định cư ở nước ngoài. Căn nhà này rất cũ nhiều năm không tu sửa, anh muốn đập bỏ xây mới toàn bộ. Anh mướn chú Hai lo việc xây nhà cho anh.

Trong khi chờ xin giấy phép và chuẩn bị vật liệu xây dựng, căn nhà hiện để trống không ai ở, chú Hai biểu thằng Tý và thằng Tèo đến ngủ canh chừng sợ có người lẻn vô quấy phá. Thằng Tèo cũng trạc tuổi thằng Tý, cũng là thợ vịn như nó, vừa mới theo chú Hai học nghề kiếm miếng ăn. 


Căn nhà này nằm ở vùng ngoại ô, sân trước vườn sau rất rộng, xung quanh nhà cửa thưa thớt vắng vẻ, nhà lại không có điện tối âm u, ngoài trời thì mưa rỉ rả buồn thúi ruột.

Buổi tối hai đứa pha cà phê ngồi uống nói chuyện tầm phào rồi đi giăng mùng ngủ. Nằm được chút xíu là thằng Tý ngáy khò khò, thằng này dễ ngủ, nằm đâu cũng ngủ được. Thằng Tèo thì trái lại, lạ nhà lạ chỗ nó cứ trằn trọc hoài không ngủ được, lại thêm có tật sợ ma. Chừng chợp mắt thiu thiu ngủ, nó nghe mơ hồ như có ai gọi nó, hình như có người nào vén mùng nó chun vô, nó giật mình ngồi dậy tưởng ăn trộm. Nó đi vòng quanh nhà xem xét, cửa đóng then gài không có gì khả nghi nó chun vô mùng ngủ tiếp.


Buổi sáng thức dậy nó hỏi thằng Tý:


- Ê Tý, bộ mày là pê đê hả? hồi đêm chun vô mùng tao mò mẫm.


Thằng Tý trợn mắt la nó:


- Mày nghĩ sao mà nói tao pê đê, tao chưa hỏi tội mầy là may, chớ hổng phải hồi tối này mày giở mùng tao chun vô.


Thằng Tèo ngạc nhiên hỏi lại thằng Tý:


- Mày nói cái gì vậy, tao đâu có khi nào làm mấy cái chuyện đó, chẳng lẽ hồi tối này cũng có thằng chun vô mùng của mày?


- Ừa, nó chun vô mùng tao, nằm ôm tao, tao buồn ngủ quá mơ mơ màng màng cứ tưởng là mày.


Thằng Tèo bóp trán suy nghĩ, thấy rõ ràng cái này lạ thiệt, nó nói với thằng Tý:


- Hồi hôm tao cứ thức giấc hoài đâu có ngủ nghê gì được, tao đi vòng quanh nhà xem xét, đâu thấy gì khả nghi, không lẽ thằng này là ma, con ma pê đê.


- Khùng vừa vừa thôi ông nội.


Hai thằng ôm nhau cười.


Thằng Tèo viện cớ lạ chỗ nó không ngủ được, nó không chịu tới căn nhà đó ngủ với thằng Tý, thật ra nó sợ ma. Nó nghe đồn căn nhà đó có ma lâu rồi, người trong xóm ai cũng nói. Nhiều người nói đêm khuya thanh vắng, đi ngang nhà đó thường thấy một cậu thanh niên trẻ mặc đồ trắng ngồi trước nhà vẻ mặt buồn bã. 

Thằng Tý thì không sợ ma, nó nói ma có gì đâu mà sợ, ma sợ nó thì có, nó nói thầm trong bụng  "mày mà còn dám chun vô mùng tao, tao đập mầy một trận cho mày tởn ".


Quả nhiên tối hôm đó con ma mò tới tìm nó. Vào lúc nửa đêm, thằng Tý thấy một bóng người lẻn vào phòng nó, đến bên giường nó đứng nhìn một hồi rồi từ từ nhẹ nhàng vén mùng chun vô. Thằng Tý giả bộ ngủ mê thử coi cái thằng "con ma" này định giở trò gì đây. Con ma nằm xuống kề bên nó, vòng tay ôm nó rồi rúc đầu vào ngực nó tìm hơi ấm. Thằng Tý không phản ứng vội, nó nằm im thử coi thằng này là ma hay là người. Nằm được một lúc khá lâu, con ma vẫn còn nằm im ôm nó, nó nghĩ chắc là cái thằng pê đê nào ở đâu lẻn vào đây giở trò. Nó ngồi dậy đập thằng đó một cái thiệt mạnh, rồi tiện chân đạp thằng đó té nhào xuống đất kêu một cái rầm.


Thằng Tý đứng dậy cầm đèn pin rọi coi ai, nó bước đến bàn đốt đèn cầy nhìn cho rõ.

Thằng "pê đê" nhìn nó lấm lét ôm mặt khóc:


- Anh ơi đừng đánh em, đừng đối xử với em như vậy.


- Mày ở đâu dám lẻn vô đây giở trò, không mau mà đi ra, biến!


- Nhà này trước đây là nhà của ba má em, em ở đây, ở ngoài sau vườn. 


- Căn nhà này đã đổi qua ba bốn đời chủ, ba má mày đã bán căn nhà này lâu rồi, mày còn lẩn quẩn ở đây làm gì.


- Lúc tình hình lộn xộn, mọi người nhốn nháo tìm đường di tản, có thằng ăn trộm lẻn vô nhà. Lúc đó chỉ có mình em ở nhà, em thấy nó bèn la lớn mong có người chạy đến giúp, nó chạy đến bóp họng em, nó bóp mạnh tay quá làm em ngất xỉu rồi tắt thở. Nó hoảng sợ đem xác em thảy xuống cái giếng cạn ở cuối vườn, chuyện này không ai biết. Ba má em tìm hoài không biết em đi lạc nơi nào, sau đó cả nhà theo đoàn người di tản ra nước ngoài sống lâu rồi.


Thằng Tý nghe con ma pê đê kể chuyện đời của nó thấy tội nghiệp, tìm lời an ủi.


- Thôi chuyện cũng qua đã lâu rồi, chú em cũng nên quên đi mà đi đầu thai làm kiếp khác, đừng có lảng vãng ở đây phá phách hết người này tới người khác. 


- Dạ em đâu dám phá phách gì ai, em bị chết oan nên hồn ma cứ còn dật dờ trên dương thế. Em mò vô mùng anh, ôm anh tìm hơi ấm, có hơi ấm của người em sẽ hiện nguyên hình như nảy giờ anh thấy đó. Từ lâu rồi em cầu mong có người giúp đỡ, đem xác em an táng, cầu siêu cho linh hồn em được an nghỉ mà đi đầu thai. Nhưng ai gặp em cũng bỏ chạy, hôm nay có duyên lành gặp anh, anh làm ơn cứu giúp em.


Thằng Tý nghe vậy thấy tội nghiệp, nói với con ma:


- Nếu quả đúng như lời chú em nói, anh mầy cũng ráng giúp cho chú em đi đầu thai, để không còn dật dờ dật dưỡng chỗ này.


- Em cảm ơn anh nhiều lắm, em sẽ đền ơn anh, để em chỉ cho anh cách làm bò viên ngon lắm, sau này anh có nghề sống nhàn hạ không còn cực khổ như bây giờ.


Thằng Tý nghe vậy bật cười ồ. “Trời đất! Anh mày làm thợ hồ, có biết nấu nướng cái con khỉ gì đâu mà chú em chỉ cách làm bò viên”.


- Ba má em có món bò viên gia truyền ngon nổi tiếng khắp vùng, anh học làm mai mốt mở quán có đồng vô đồng ra sống nhàn hạ. Quán hủ tiếu bò viên của ba má em rất đông khách, ổng bả kiếm được tiền khá lắm.

Lúc bỏ đi trốn, ba em không kịp lấy hủ vàng chôn dưới nền nhà, để em chỉ chỗ anh đào lên lấy đó làm vốn.


Nói chuyện tới đó thì có tiếng gà gáy xa xa , trời hừng sáng, thằng“con ma” tan biến trở về cõi âm của nó.


 Nghe thằng “con ma” nói có hủ vàng của ba nó chôn dưới nền nhà, thằng Tý nôn nóng về nhà mang cuốc xẻng tới để đêm nay hai đứa sẽ đào tìm. Nửa đêm hôm đó, thằng “con ma” đúng hẹn chui vào mùng của nó, ôm nó tìm hơi ấm chừng một tiếng thì hiện nguyên hình. 

Hai đứa đốt đèn cho thiệt sáng để dễ làm việc, căn nhà này thay đổi chủ nhiều lần, họ sửa chửa thay đổi lung tung nên thằng “con ma” cũng khá lâu mới tìm ra chỗ ba nó chôn hủ vàng. Hai đứa hì hục đào bới, bỗng đâu có tiếng đập cửa rầm rầm, thằng Tý hoảng hồn chạy ra coi chuyện gì, thì ra chú Hai, chú có việc đi ngang qua đây, ghé vô  coi thử thằng Tý có ở đây ngủ coi chừng nhà hay là trốn đi chơi. 


- Mày làm gì giờ này còn thức, tao nghe có tiếng nói chuyện rù rì, ai vậy?


- Dạ đâu có ai.


Chú Hai nhìn quanh không thấy ai, chú ra về biểu nó đi ngủ đừng bày đặt thức khuya. Cũng may chú không thấy chỗ nó đào bới, hú hồn hú vía. Chờ cho chú đi khỏi thiệt lâu, hai đứa tiếp tục công việc dở dang, đào thêm được mấy xẻng thì đụng hủ vàng.

Trời cũng vừa hừng sáng, thằng “con ma” trở về cõi âm của nó, thằng Tý thì mừng húm ba giò bốn cẳng ôm hủ vàng chạy một mạch về nhà.


Cả nhà thằng Tý đóng cửa cẩn thận sợ lỡ có ai dòm thấy, rồi cùng nhau xúm lại đếm vàng. Năm chục lượng. Ba thằng Tý đếm vàng mà tay run run, hồi nào tới giờ nghèo rớt mồng tơi cả đời chưa mua được một chỉ vàng.

Thằng Tý đi tìm thằng Tèo kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho nó nghe, nhưng nó dấu nhẹm chuyện hủ vàng. Nó nhờ thằng Tèo phụ cha con nó đi bốc mộ cho thằng "con ma pê đê", xong việc nó sẽ trả công một lượng vàng, căn dặn nó không nói cho ai biết chuyện này. Thằng Tèo nghe chuyện thấy tội nghiệp thằng "con ma " nên đồng ý đi giúp, chớ nó không mong gì chuyện tiền bạc, thằng Tý cũng nghèo như nó làm gì có được một lượng vàng.

 

Ngày hôm đó cha con thằng Tý và thằng Tèo âm thầm ra chỗ cái giếng cạn đào tìm xương cốt của thằng "con ma" như lời nó chỉ dẫn. Đào  bới  đâu độ một tiếng đồng hồ thì gặp. Ba thằng Tý lượm bộ xương khô bỏ vô cái hủ sành rồi cùng nhau ra về. Ba má thằng Tý rước thầy về nhà tụng kinh làm lễ cầu siêu cho thằng "con ma", xong rồi đem xương cốt nó đi hỏa táng. 

Thằng Tý đem tro cốt của thằng "con ma" để an vị trong chùa "Phước Huệ". Hủ tro cốt của ai cũng có tên tuổi, ngày sanh và ngày mất. Hủ tro cốt của thằng "con ma" thì trống trơn không tên không tuổi, thằng Tý sơ ý quên không hỏi tên của nó. Thằng Tý ứa nước mắt tội nghiệp cho thằng "con ma" sống vất vưởng không nhà, chết không tên không tuổi. Nó khấn vái nói lầm thầm: 


"Thôi chú em hãy yên nghỉ nơi đây suốt ngày nghe kinh kệ hầu kiếp sau không gặp điều oan nghiệt". 


Từ đó không ai còn thấy "con ma pê đê" .


Thằng Tý không còn đi làm phụ hồ giúp chú Hai, nó cất nhà lầu mở quán bán hủ tiếu bò viên. Không ai biết làm sao nó có tiền, chỉ đồn đoán là nó trúng số. Trong một buổi nhậu, nó vui miệng khoe với mọi người, nó biết làm bò viên là nhờ một con ma chỉ nó làm, mà con ma này là một "con ma pê đê". Mọi người cười ồ nói thằng này xạo dốc tổ, bày đặt bắt chước "chú Ba Phi". Riêng chỉ có thằng Tèo là tin thằng Tý nói thiệt. Chuyện này là chuyện có thiệt. Chắc là thằng "con ma" cho nó số đánh đề, chớ làm sao mà nó có nhiều tiền dữ vậy.


Nguyễn Thạch Giang





Sunday, September 15, 2024

CÔ NÀNG ĐỎNG ĐẢNH

Nguyễn Thạch Giang

Hoàng bước xuống xe đi vào quán cà phê "Vỉa Hè", đây là lần thứ hai anh đến quán này. Tuần trước lúc đi nhà thờ trên đường Senter, tình cờ thấy quán cà phê phía bên kia đường, Hoàng ghé qua kiếm cái gì uống cho đỡ khát.  Cô nàng mang cà phê cho anh sao mà đẹp thế, gương mặt xinh đẹp mà bộ tướng thì xếch xi chịu không thấu. Hôm nay anh trở lại đây chỉ để nhìn cô tiếp viên trẻ đẹp có cái tên ngồ ngộ Ty Na.
Hoàng buông lời trớt nhã:

- Tuần tới anh đi dự đám cưới của một người bạn, nhưng không thích đi một mình, em có thể làm bạn gái đi với anh được không.

Cô nàng đỏng đảnh:
 
- Làm người tình của anh thì cũng dễ thôi, nhưng em chỉ làm người tình... cho thuê chớ hổng có làm người ... tình cho không, biếu không đâu nhe anh.

Hoàng cười ngất, "nghĩa là anh phải bỏ tiền ra thuê em làm người tình?"

Cô nàng chu cái miệng nói nhỏng nhẻo:

- Vậy chớ sao, anh ơi, ở xứ này thì đâu có cái gì ... "free".

Tưởng đó chỉ là chuyện đùa cợt nói cho vui, dè đâu mấy ngày sau Ty Na nhận được phone của anh chàng mới gặp lần đầu đã đòi làm người tình. Cô nàng Ty Na thì cũng đâu có vừa, nàng nói nửa đùa nửa thật, thử coi anh chàng này bản lãnh cở nào:

- Một buổi đi chơi với anh, em "chạc" năm trăm. Nhưng em nói trước, em nắm tay nắm chân anh thì được, nhưng anh, anh chỉ được "nhìn" em chớ không được "sờ".

- Trời đất

- Bởi vì em đẹp, em có quyền.

- À há! Okay, vậy đi.

Chiều thứ bảy Hoàng đến đón Ty Na như đã hẹn, cô nàng đỏng đảnh diện đầm để lộ bộ ngực căng tròn, làn da trắng mịn với chiếc áo màu xanh nhạt trông cô nàng khác hẳn, có một chút gì vừa quý phái sang trọng, một chút gì khêu gợi. Hoàng định nhét tiền vào bờ ngực để lộ của cô nàng, kiểu như cách làm của dân chơi thời hồi đó, nhưng thôi, chàng tự chế, để từ từ, mới lần đầu mà sống sượng quá đâu có được.
Mấy người bạn thấy Hoàng hôm nay đi với một cô xinh đẹp thì trố mắt nhìn, cô nàng đỏng đảnh thấy nhiều người nhìn mình thì khoái trong bụng, nàng ra sức đóng cho trọn một vai diễn. Lúc thì gắp thức ăn cho Hoàng, lúc thì dựa vào vai chàng nói thì thầm một chuyện vu vơ nào đó. Lúc ra về cô nàng kéo Hoàng lại gần hôn nhẹ lên má, mùi thơm thoang thoảng, anh Hoàng thấy sướng lâng lâng như thể cô ta là người tình của mình. Cô nàng đóng vai người tình... cho thuê thiệt là hay, hay ... như thiệt. 

Thằng Tom ngày nào cũng lui tới quán cà phê chỗ Ty Na làm, trước đây nó tốn không biết bao nhiêu tiền mà vẫn không cưa nỗi cô nàng, giờ hai người làm bạn, bạn thân. Ty Na thì thích cái tánh hay bông đùa nói chuyện cà rỡn của thằng Tom, hễ rảnh là nàng đến nói chuyện trong nhà ngoài ngõ với nó.
Thằng Tom thấy Ty Na lúc rày hay nói chuyện rù rì với anh chàng trông có vẻ bảnh bao, chắc cũng là dân chủ cả gì đây, nó nghĩ chắc cô nàng không tránh khỏi sự cám dỗ của tiền bạc, vừa thấy mặt Ty Na nó hỏi liền: 

- Em có kép rồi phải không? Thấy tướng đi lúc rày hơi có khác.

- Ừa, nhưng em chỉ làm người tình cho thuê mà thôi, cô nàng vừa nói vừa cười khúc khích, mỗi lần đi chơi với ổng, em "chạc" ổng năm trăm, nhưng chỉ đi chơi thôi à nhe, hổng có cái vụ gì khác.

Ba cái vụ "người tình cho thuê " này giống như chuyện ở đâu tuốt bên Tàu, sao bây giờ ở cái xứ Mỹ này cũng có tình... cho thuê, nó hỏi lại:

- Thiệt hả?

- Thiệt, mới đi dự đám cưới với ổng ở nhà hàng Dynasty tối thứ bảy tuần rồi, ổng đòi tuần này đi chơi tiếp, thấy ổng cũng lịch sự, người có vẻ đàng hoàng hổng có bốc hốt.

- Ừa, đàng hoàng lắm, mai mốt cho em mang bầu.

- Xí, còn lâu mới có chuyện đó. Mà anh đừng nói cho mấy người ở đây nghe, sợ họ nói nầy nói nọ. Anh ơi, mình đi chơi với trai để lấy tiền, như vậy mình có phải là “gái” hông anh.

Thằng Tom làm ra vẻ hay chữ:

- Cái đó thì tuỳ theo sự suy nghĩ của em.  Nếu em nghĩ mỗi lần em đi chơi với trai em lấy tiền, thì đúng em là "gái", nhưng nếu em nghĩ đó cũng chỉ là một dịch vụ ... thuận mua vừa bán thì không.

Nói xong nó cười hề hề. "Kệ, ai nói gì thì nói, miễn mình có thì thôi".

Ty Na nhéo thằng Tom một cái thiệt đau rồi bỏ chạy đi pha cà phê cho khách.

Hoàng đi chơi với Ty Na mỗi lần tốn năm trăm, một số tiền không lớn nhưng cũng không nhỏ. Không phải Hoàng tiếc số tiền bỏ ra để đi chơi với gái, gái đẹp.  Đàn ông mất tiền cho gái là chuyện xưa... xưa như trái đất. Nhưng ở đời, có qua thì phải có lại, đằng này đường chỉ có một chiều, cô nàng sờ mó mình thì được, mà mình thì chỉ được nhìn. Nhưng có hề chi, vỏ quít dầy thì có móng tay nhọn, Hoàng thầm nghĩ. Để rồi coi nhé, cô nàng đỏng đảnh.

Hôm nay Hoàng có hẹn đi chơi với Ty Na, thì cũng như những lần trước bổn cũ soạn lại, hết nhà hàng Việt đến nhà hàng Tàu, lâu lâu đổi khẩu vị ăn đồ Mễ, xong kéo nhau đi lòng vòng mấy khu mua sắm. Hoàng kiếm một chỗ nào đó ngồi đọc báo, bỏ mặc cô nàng đỏng đảnh tha hồ hết coi vòng vàng đến thử quần áo. Một phần Hoàng  cũng muốn tránh một tình cảnh khó xử, đi với người yêu mà lúc trả tiền lại làm thinh, còn như cứ móc bóp hoài chịu sao thấu. Mấy lần Ty Na cũng có ý chờ, nhưng thấy Hoàng ngó lơ thì tự hiểu, (cha này mê gái mà… kẹo).

Hôm nay thấy Hoàng ngồi một mình, vẻ mặt buồn buồn, Ty Na đến ngồi bên cạnh nói ba điều bốn chuyện (sợ chàng giận), đàn ông cũng đôi khi hờn dỗi như con nít. Cô nàng nâng cánh tay của Hoàng lên ngắm nghía: “lông hơi nhiều, sao anh không cạo”, nói xong cô nàng tự nhiên cởi nút áo trên của Hoàng ngó vô bộ ngực: 

- Em thích đàn ông có chút lông ngực như anh thấy hấp dẫn.

Không biết đây có phải là lời nói thật lòng của cô nàng đỏng đảnh hay không, nhưng được người đẹp ngắm nghía cái bộ ngực (lún phún lông) của mình, Hoàng thấy người nóng ran. Chàng ngó vô bộ ngực bốc lửa của Ty Na, muốn đưa tay mân mê, nhưng tự kềm chế, đã có giao hẹn rồi mà, chỉ được  "nhìn" không được "sờ".

- Em tuổi con mèo phải không?

- Sao anh biết hay quá vậy ta.

- Thì anh tuổi con chuột, cái kiểu em vờn anh còn hơn mèo vờn chuột thì em không tuổi mèo thì tuổi con gì. 

Ty Na vừa nhéo Hoàng vừa cười khúc khích, thấy mặt anh chàng thẩn thờ ngó chăm chăm bộ ngực của mình thì biết (cha này đã bị tẩu hỏa nhập ma), cô nàng dựa vào vai chàng ỏn ẻn:

- Hôm trước em thấy có mấy bộ đồ lót đẹp lắm mà hổng đủ tiền mua, hổng ấy hôm nay anh mua cho em nhe.

- Okay, nhưng lúc thử đồ, em phải cho anh coi.

Ty Na nhìn chàng bĩu môi.

- Bởi vì anh là người trả tiền, anh có quyền.

- Vậy sao? OK , chuyện nhỏ.

Ty Na nghĩ thầm trong bụng (cái này là tại anh, anh muốn coi thì em cho anh coi, anh coi rồi anh mê thì ráng chịu).
Hai người đưa nhau về nhà của Hoàng, chàng ở một mình trong căn hộ hai phòng ngủ. Trong lúc Ty Na thay đồ để làm người mẫu "nội y", Hoàng lấy chai rượu, mở nhạc nhè nhẹ bước đến ghế sô pha ngồi chờ. Cô nàng Ty Na cởi quần áo mặc vô bộ bikini mới mua, đứng trước gương ỏng ẹo ngắm "cái vốn tự có " của mình, rồi từ từ mở cửa bước ra phòng khách có người đàn ông đang háo hức ngồi chờ để... coi.
Ty Na nhún nhảy đi qua đi lại trước mặt Hoàng theo điệu nhạc như là mấy cô vũ công múa cột, (mặc dù nàng chưa từng coi mấy cái màn múa...  chỉ dành riêng cho đàn ông). Nhưng múa xếch xi để mời gọi thì dễ ẹc, khỏi cần học. 
Không biết có phải vì có chút rượu hay tại cô nàng Ty Na xinh đẹp trên người chỉ có cái quần lót nhỏ xíu, Hoàng nhịn hết nỗi đứng lên định bế cô nàng vô phòng riêng của mình. Nhưng Hoàng kịp định thần lại, biết đâu con nhỏ này nó gài bẫy, nó mà la làng mình định hiếp dâm nó, có mà bán nhà cũng không đủ tiền nộp cho luật sư.

Ty Na thấy Hoàng đứng dậy mặt mày thẩn thờ, thằng nhỏ thì dựng đứng độn một cục, tưởng chàng chạy đến ôm mình, chừng thấy chàng chạy thẳng vô nhà tắm xả nước ào ào để hạ hỏa, cô nàng đỏng đảnh ôm bụng cười khùng khục như đang coi diễn hài. 

Từ lúc quen Ty Na không hiểu sao Hoàng hơi bị xui, rớ vô con stock nào con đó rớt chóng mặt, mấy căn nhà hùn hạp với bạn đầu tư cho thuê thì người mướn ở lì mấy tháng không trả tiền nhà, đuổi không được mà đem bán thì chẳng ai mua. Đi chơi với Ty Na tốn kém mà chẳng sơ múi được gì, rồi bây giờ đâm ra sợ cô nàng gài bẫy, lớ quớ không vô tù thì cũng sạt nghiệp.
Mấy ngày không thấy Hoàng gọi, Ty Na gọi chàng hỏi sao êm ru bà rù vậy anh, Hoàng nói đang bận rồi cúp phone. Mấy ngày sau cũng không thấy Hoàng gọi, Ty Na gọi lại hỏi thăm Hoàng đã rảnh chưa đi chơi cuối tuần.
Hoàng nửa đùa nửa thật:

- Anh hổng có tiền 

Ty Na cười ngất, em cho anh thiếu chịu.

Lần này đi chơi với Ty Na, Hoàng không hề đá động tới vụ trả tiền năm trăm, Hoàng muốn coi phản ứng của cô nàng đỏng đảnh như thế nào. Nếu Ty Na chỉ biết có tiền , chàng sẽ từ từ rút lui có trật tự, game over.

Thằng Tom thấy Ty Na ngồi làm thinh vẻ mặt buồn buồn. Mấy ngày nay cũng không thấy “người tình...  năm trăm” của Ty Na lui tới, nó nghĩ chắc hai người này đã huề. 

- Em chia tay với người ta rồi phải không?

- Chưa, nhưng cỡ này ít đi chơi với ảnh, ảnh nói ảnh đang kẹt tiền, ảnh đâu có giàu như mình tưởng.

Nghe Ty Na nói vậy Tom cười ngất:

- Em cạo người ta sạch sẽ rồi chớ gì.

- Thôi anh đừng nói tầm bậy vu oan giá họa cho em.

Ty Na ngó về phía núi xa xa, mặt buồn buồn nói: ”anh ơi chắc em bị trời trả báo”.

Thằng Tom làm thinh nhìn Ty Na không biết cô nàng muốn nói gì đây.

- Mấy ngày không thấy ảnh gọi em buồn lắm, vắng ảnh em thấy nhớ ảnh lắm. Em thương ảnh, thương ảnh thiệt tình.

Nghe vậy thằng Tom bật cười hô hố : “Thì em đồi bài hát, hôm trước hát người tình… năm trăm, bửa nay chơi qua tình...  cho không ... biếu không”. Nói xong nó bỏ đi chơi cá ngựa với mấy thằng bạn của nó.

Ty Na đứng dậy đi làm cà phê cho khách. Cô nàng vừa đi vừa múa, miệng hát nho nhỏ.

Và nếu như có một ngày nào đó (*)
Anh quên em
Một ngày nào đó những ân tình nhạt nhòa phai dấu 
Trong con tim chẳng còn thương đau
Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay
Nhiều như những kỷ niệm qua tay
Một lần đã trọn vẹn ái ân
Với em
Anh mãi là người tình trăm năm
Với em
(Anh mãi là người tình… năm trăm)

Nguyễn Thạch Giang

(*) Lời bài hát: Người tình trăm năm 
của nhạc sĩ Đức Huy