Saturday, August 18, 2018
TẮM MỸ NHÂN NGƯ
Nguyễn Thạch Giang
Hè này hai vợ chồng anh Tám dẫn mấy đứa con về Việt Nam chơi sẵn dịp chị Tám sửa sắc đẹp. Chị muốn xăm lại cặp chân mày và xóa vết nhăn ở đuôi con mắt. Mấy năm qua anh chị kiếm được kha khá nhờ đầu tư địa ốc đúng lúc. Chị cũng muốn cất lại căn nhà của cha mẹ ở dưới quê đâu miệt Đồng Tháp, cất nhà mới thiệt lớn thiệt đẹp chớ rồi cũng để đó không ai ở, anh em chị từ lâu đều ở Mỹ.
Anh Tám có hẹn với anh Tư lần này về hai anh em mình đi "Tắm mỹ nhân ngư" cho biết mùi đời với người ta. Anh Tư là người lối xóm bên Mỹ ở cái vùng thung lũng điện tử này, cái vùng mà mấy ông nhà báo đặt cho nó cái tên mỹ miều là "Thung lũng hoa vàng" mặc dầu anh chẳng bao giờ thấy hoa vàng ở đâu.
Sáng sớm anh Tám đã đến nhà anh Tư gõ cửa, anh từ quê vợ miệt vườn Đồng Tháp đáp chuyến xe sớm lên Sài Gòn gặp anh Tư. Hai anh có hẹn cùng nhau dấu vợ đi Vũng Tàu "tắm mỹ nhân ngư", lúc đầu anh không hiểu tắm mỹ nhân ngư là tắm làm sao, tưởng gì té ra đó là "tắm ôm". Ở Việt Nam thì đàn ông rất thích ôm, nếu làm thống kê có thể đứng đầu thế giới, có thể lập kỷ lục ghi vào sách Guinness. Hết bia ôm rồi tới cà phê ôm karaoke ôm ngủ ôm, bây giờ thêm cái màn "tắm ôm". Tắm ôm thì đàn ông thế giới đã biết từ lâu rồi, hai người đứng dưới vòi hoa sen hay ngâm mình trong bồn tắm vừa tắm vừa ôm hay muốn làm gì thì làm...tự nhiên. Còn cái màn "tắm mỹ nhân ngư" này thì chỉ ở Việt Nam mới có, tắm ngoài biển đàng hoàng vừa tắm vừa ngắm cảnh vừa ôm ... nàng tiên cá.
Vợ anh Tư ra mở cửa, chị Tư cũng trạc tuồi vợ anh Tám, trong khi chị Tám lúc nào cũng chú trọng bề ngoài ăn mặc hợp thời trang xài hàng hiệu thì chị Tư lại thích làm từ thiện. Một năm đôi ba đợt chị đóng tiền góp phần quà cho người già cả neo đơn. Vừa gặp anh Tám là chị không bỏ qua cơ hội.
- Anh Tám, đang có đợt giúp người nghèo mổ mắt cườm, anh giúp một phần đi.
- Một phần là bao nhiêu?
- Mổ mắt cườm cho một người khoảng ba trăm.
Anh Tám móc túi, tui không có sẵn tiền, thôi tui giúp nửa con mắt chị phụ nửa con nhe.
Chị Tư cười hề hề, "Rồi hai ông tính dẫn nhau đi đâu đây?"
- Đi kiếm cái gì ăn trước rồi đi lòng vòng thăm bạn bè thăm người xưa cảnh cũ.
- Đi ăn hủ tiếu Thanh Xuân đi, mà ăn hủ tiếu khô mới ngon.
Anh Tư từ nhà trong bước ra kéo anh Tám đi cho lẹ. "Đứng đây một hồi bả hỏi linh tinh rồi bả đòi đi theo thì bỏ mẹ".
Hai ông bước ra đường đón taxi. "Chú em làm ơn cho tụi tui tới quán hủ tiếu Thanh Xuân khu chợ cũ". Anh Tư nói mình đi ăn hủ tiếu về bả có hỏi mà biết đường trả lời. Bả thì lúc nào cũng hủ tiếu, mà phải là hủ tiếu Thanh Xuân chánh gốc, mấy chục năm rồi mà cứ mãi ... Thanh Xuân.
Anh tài xế taxi thấy hai ông khách có vẻ hơi là lạ, đoán là Việt kiều chắc ở bển mới về. Anh mới từ quê lên mấy tháng nay, chạy taxi chớ thiệt tình cũng chưa biết hết cái thành phố Sài Gòn rộng mênh mông này. Khu phố nào mà chẳng có quán hủ tiếu, anh cũng chẳng biết cái chợ nào là cái chợ cũ, chạy quanh co một hồi anh thả hai ông khách xuống quán hủ tiếu "Thanh Tâm chính gốc", hai ông khách Việt kiều đứng ngó ngó rồi cũng bước vô. "Ủa Thanh Xuân sao bây giờ lại Thanh Tâm?"
Ăn xong hai ông đón taxi ra bến Bạch Đằng tìm trạm tàu cao tốc. Nghe tiếng đồn đã lâu giờ muốn đi Vũng Tàu bằng đường biển xem sao, ngó cảnh biển chắc cũng thú vị. Lúc chờ mua vé, anh Tám bỗng hơi lo hỏi anh Tư "không biết trên tàu có phao cấp cứu an toàn không anh?". Anh Tư nhìn quanh thấy hành khách toàn Tây ba lô nói trấn an "chắc không sao đâu, Tây ba lô nó còn không sợ".
Đến Vũng Tàu hai ông bạn tìm mướn khách sạn sau đó thì đi ăn trưa. Còn sớm chán, chưa tới giờ hẹn với nàng tiên cá để đi tắm mỹ nhân ngư. Lâu ngày trở lại thành phố biển này sao mà nó khác lạ nhìn không ra, từ cảnh vật cho tới con người. Về phòng khách sạn chưa kịp ngã lưng đã có tiếng gõ cửa. "Mấy anh có muốn mấy em lên mát xa thư giản chút không anh, học sinh giờ nghỉ hè kiếm thêm tiền phụ gia đình". Một thanh niên trẻ có lẽ làm trong khách sạn mời mọc. Anh Tám lắc đầu định từ chối thì anh Tư lên tiếng, "học sinh thiệt hả". Anh chàng thanh niên cười cười trong bụng nghĩ cha ơi sao hỏi câu gì nghe mà ngố vậy cha. Anh Tư vỗ vai anh Tám.
- Hay là anh xuống dưới chơi chút chừng một tiếng trở lại, tự nhiên tui thấy đau lưng.
Anh Tám cười hê hê "hèn gì bà xã ông giữ ông khít rim, giữ khít rim vậy chớ không lợi với ông".
Anh Tám nghĩ đi đâu bây giờ đây giữa trưa nắng chang chang, đi một mình lang thang sao mà chán mớ đời. Anh nói với cậu thanh niên trẻ chuyên đưa đường dẫn mối.
- Ông này thì đắm lưng còn tui thì cần một người bạn gái để tâm tình, không cần đẹp chỉ cần người đó hơi ốm tóc dài và có một chút mê thích nhạc và thơ.
Có lẽ đây là lần đầu nghe một ông khách có yêu cầu không giống ai, nhưng có hề chi, khách hàng là thượng đế, muốn cách gì em cũng chìu. Anh chàng thanh niên nói hai anh chờ chút em trở lại.
Không đầy mười phút sau anh chàng thanh niên trẻ trở lại cùng một cô gái dáng hơi ốm và có mái tóc hơi dài (không dài lắm như ý anh Tám muốn, nhưng con gái Việt Nam tóc dài chấm đít giờ tìm đâu ra, ngoại trừ mấy cô mang tóc giả múa minh họa trên sân khấu). Anh ta khều anh Tám nói nhỏ: "anh cho em xin một triệu, phí dịch vụ đi chơi một giờ, tiền bo thì tuỳ anh". Anh Tám lẳng lặng móc bóp, bởi anh cũng hiểu luật lệ ở đây là "tiền trao cháo múc".
Anh Tám rất mê thơ, mê từ hồi còn học trung học. Mấy năm nay anh nhảy ra làm thơ, tuần nào anh cũng có thơ đăng trên Facebook và trên mấy trang văn học trên Internet. Bà xã của anh gặp ai cũng khoe, "ảnh là nhà thơ".
Nhà thơ và nàng thơ đi dọc theo con phố nhìn ra biển tìm cảm xúc làm thơ, nhưng trời nắng quá hai người tìm quán nước ghé vào.
- Anh tên Tám còn em tên chi?
- Dạ em tên Mộng Cầm.
Anh Tám bỗng giật mình khi nghe em nói em tên Mộng Cầm. Công nhận người ở Việt Nam bây giờ nhanh thiệt, mình mới vừa nói muốn quen một cô thích thơ, có ngay nàng "Mộng Cầm". Anh thử tài cô nàng ngâm hai câu thơ của Hàn Mạc Tử.
"Ai mua trăng tôi bán trăng cho...
Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ..."
Cô nàng như một diễn viên nhập vai nắm tay nhà thơ, mắt lim dim môi lúng liếng.
"Ai mua trăng tôi bán trăng cho...
Chẳng bán tình duyên...ước hẹn hò".
- Không bán?
- Không.
- Không mua được bằng tiền?
- Không.
- Không mua được bằng tiền nhưng mua được bằng rất nhiều tiền?
Cô gái cười khúc khích đưa tay nhéo nhẹ nhà thơ. Nàng nhìn vào mặt anh chàng khờ khạo. "Nếu biết rằng em đã có chồng...trời ơi người ấy có buồn không..."
- Buồn năm phút.
Cả hai cùng bật cười, nhà thơ bỗng hỏi một câu (có thể nói hơi ngớ ngẩn).
- Em đã có chồng?
Cô nàng lại nắm tay nhà thơ, đôi mắt nhìn vào cái mặt hơi khù khờ nói như hát "Tình là tình nhiều khi không mà có. Tình là tình nhiều lúc có...như không"
Anh nhà thơ vỗ tay tán thưởng miệng khen cô nàng duyên quá là duyên. Anh lại muốn thử tài cô gái trẻ.
- Anh đố em câu này, em mà trả lời đúng anh thưởng em cái iPhone đời mới. Đố em tên thật của nhà thơ T.T.K.H. là gì?
Cô nàng cười rộ, thiệt nhe, anh hứa thì giữ lời nhe.
- Thiệt đó.
Anh nhà thơ chờ cô nàng sập bẫy, chủ tịch hội nhà thơ sợ còn chịu thua em sức mấy.
- Nhưng anh đâu có mang theo cái iPhone ở đây, em mà nói đúng rồi anh đi mất tiêu em biết anh ở đâu mà tìm.
Anh nhà thơ hơi khù khờ chợt nhận ra cách gì thì mình cũng thua cô gái trẻ nầy, chợt có tiếng điện thoại reo vang. "Ông đi đâu mà lâu dữ vậy, nàng tiên cá đang chờ".
Nhà thơ móc hết mớ tiền lẻ trong túi, nói một cách lịch sự: "em giữ chút này coi như quà của anh, rất vui khi quen em hôm nay".
Cô gái trẻ kéo anh chàng khù khờ lại gần nhẹ hôn lên má, "cám ơn anh! Chúc anh vui".
Nhìn cô vội bước đi anh thấy vui vui, cô nàng cũng khá là duyên đó chớ.
Nàng tiên cá Vũng Tàu không được đẹp như sự tưởng tượng của hai ông khách. Một cô mắt hí lại sún răng. Một cô thì đen tướng tá như đàn ông, chắc suốt ngày bơi lội ngoài biển đóng vai người cá. Nhưng tiền nào của đó, đâu phải đại gia mà mấy ông đòi đẹp như "Mỹ nhân ngư của Châu Tinh Trì".
Anh Tám lấy trong túi xách ra hai cái quần ngắn loại quần thể thao của thằng con cho mượn, nó đẻ ở Mỹ cao to anh mặc có hơi rộng, anh Tư bụng bự nên không có vấn đề. Thằng nhỏ còn trẻ thích màu mè, cái quần của anh màu vàng chanh còn cái quần của anh Tư màu cam nổi bật trong đám người tắm biển hôm nay. Lúc hai ông từ phòng thay đồ bước ra mọi người đều ngó, nàng tiên cá thì cười khúc khích khi thấy ông nhà thơ vừa đi vừa vịn cái quần (kẻo tuột).
Hai cô nàng thủ sẵn hai cái phao loại cổ điển (không tốn tiền mua, đó là cái ruột xe Huê kỳ thời hồi đó). Bốn người dẫn nhau xuống biển ... tắm. Biển Vũng Tàu đông nghẹt người, chen lấn xô đẩy mạnh ai nấy tắm. Hai nàng tiên cá biểu diễn vừa bơi vừa múa ngụp lặn trèo lên ngồi xuống cái phao như diễn viên đoàn nghệ thuật múa nước. Anh Tư tranh thủ lâu lâu "ôm" nàng tiên cá một cái, nhưng anh không phải dân thủy thủ lại ít khi tắm biển, vừa lội vừa ôm mỹ nhân ngư coi bộ hơi khó, anh một tay ôm cái phao, tay kia quơ quào bậy bạ. Có mấy cặp nam thanh nữ tú bơi gần đó cứ đưa mắt nhìn. Một cô gái trẻ bơi đến gần anh nhìn cho rõ, cô trề môi quay sang nói với cô bạn "ông già". Ủa lạ chưa kìa, già thì sao em, em không nghe người ta nói càng già càng dẻo càng dai đó sao.
Anh Tư thấy cái quần tắm màu vàng chanh trôi phập phều gần bên, ngó sang anh Tám thì y như rằng, anh chỉ cho nàng tiên cá thấy nhà thơ bị sút quần, cô nàng cười hô hố mấy người bơi gần trố mắt nhìn. Nhà thơ cười bẽn lẽn, cái quần hơi rộng, cũng may ông thấy kịp, nó mà trôi mất mẹ tui không biết làm sao lên bờ.
Lúc tắm nước ngọt thay quần áo trở ra, hai ông bạn đã thấy hai nàng tiên cá đã sẵn sàng đang đứng chờ... tiền bo. Trên đường trở về khách sạn, ngang qua mấy hàng đồ biển hai nàng rủ rê hai anh vô ăn. Hai em vốn là người cá nên nhìn hai em ăn ngao sò ốc hến...thấy mà thèm. Cô nàng răng sún chợt lên tiếng hỏi.
- Hai anh ở Mỹ tiểu bang nào vậy?
Rồi, cái gốc Việt kiều bị lộ hàng. Cô nàng tiên cá da ngâm đen tướng như lực sĩ điền kinh, cầm tay anh Tư nói tình tứ.
- Anh có người bạn nào...giống như anh...mà còn độc thân làm mai cho em.
Nghe cô nàng nói cũng thấy thương, nhưng anh nghĩ bụng em là người cá qua đó làm gì, bên đó đâu có mấy cái màn tắm mỹ nhân ngư như ở đây đâu em. Anh nói với cô nàng:
- Qua đó chi buồn lắm em, ở Vũng Tàu vui hơn.
Lúc lên xe trở về Sài Gòn, anh Tám nói với anh Tư "trước khi về Mỹ mình trở ra tắm một lần nữa".
Anh Tư trố mắt kinh ngạc.
- Ông khoái cái màn tắm ôm này rồi hả, mà tui có thấy ông ôm con khỉ gì đâu.
- Mình đã lâu lắm rồi mới trở lại Vũng Tàu, nhìn biển nhìn núi sao mà nhớ ngày xưa đến nao lòng. Giờ lớn tuổi trở về biển của một thời tuổi trẻ, giữa trời nước mênh mông bên cạnh một nàng tiên cá, mình chợt có một tứ thơ rất lạ, mình muốn trở lại tìm cảm xúc để hoàn thành bài thơ.
- Tắm ôm.
- Không, thơ chớ có phải phóng sự đâu mà đặt tựa cho sốc giựt tít câu view. "Tắm Mỹ Nhân Ngư".
Sunday, August 12, 2018
VỤ ÁN THỊ ĐẦM
Nguyễn Thạch Giang
Thị Đầm là trẻ lang thang đầu đường xó chợ trôi giạt về làng Tân Quy này ăn xin lòng thương hại của mọi người. Ngày đầu mới tới đây, nó là một đứa trẻ bẩn thỉu gầy nhom mình mẩy đầy ghẻ chốc. Hỏi nó cha mẹ mầy đâu, nó chẳng biết. Hỏi nó tên gì, nó lắc đầu, nó không có tên. Nó sinh ra trên cõi đời này không được ai thừa nhận. Bà hội đồng Khiêm thấy nó bơ vơ côi cút tội nghiệp đem về nuôi, đặt cho nó cái tên Đầm, vì bà thấy nó có đôi mắt to đen sóng mũi cao như mấy cô đầm.
Trong làng Tân Quy này ai cũng biết gia đình ông hội đồng Khiêm. Cha ông vốn là một địa chủ, nhưng anh em ông theo Tây học, con cái ông đều đi học bên Pháp từ lâu sống luôn bên đó không về. Ông hội đồng Khiêm chết sớm khi vừa mới sáu mươi, bà Khiêm sống cô quạnh trong căn nhà rộng lớn cùng cô Năm là đứa em gái của bà không có chồng. Hai ông bà hội đồng không nuôi đầy tớ, chỉ nuôi cháu trai cháu gái, tuy họ cũng làm công việc nhà như người ăn kẻ ở, nhưng ông bà đối xử như con cháu, cũng cho đi học, đến tuổi trưởng thành cũng dựng vợ gả chồng cho họ. Thị Đầm sống trong căn nhà dưới bếp cùng họ phụ giúp dọn dẹp lo cơm nước rồi nương theo đó mà khôn lớn.
Thời gian thắm thoát thoi đưa...bà hội đồng Khiêm và cô Năm nay đã là hai bà già tuổi ngoài bảy mươi. Đám cháu người lấy chồng người lấy vợ ra ở riêng, trong nhà chỉ còn thằng Tèo và thị Đầm nay đã là một cô thiếu nữ. Thị Đầm từ nhỏ sống lẩn quẩn trong căn nhà xưa rộng lớn thường một mình vui chơi trong khu vườn âm u tĩnh mịch.
Hôm nay nhà có giỗ cúng cậu Hai, bà hội đồng sai thị Đầm đem một dĩa trái cây và một dĩa bánh ích ra ngoài mã cậu Hai cúng. Cậu là con trai lớn của ông bà hội đồng, cậu qua đời khi vừa đậu tú tài, lúc đang sửa soạn đi Tây du học thì lâm trọng bệnh. Mộ cậu nằm trong khu mồ mã giòng họ tuốt góc vườn sau. Thằng Tèo mấy hôm rày đã làm cỏ dọn sạch sẽ và quét vôi mấy ngôi mộ rồi.
Thị Đầm đốt nhang rồi quỳ trước mộ cậu Hai cúi lạy, lúc đứng lên thấy một người thanh niên mặc đồ Tây trắng nhìn nàng mĩm cười. Người ấy bước đến dĩa bánh ích lấy một cái lột bỏ lá chuối cầm ăn. Thị Đầm định hỏi cậu là ai thì bất chợt không thấy người thanh niên đó đâu cả, nàng nhìn quanh không thấy ai. Bốn bề im vắng, lòng hoang mang tự nghĩ không lẽ mình nằm mơ. Thị Đầm bước đến hái mấy bông hoa dại bên chòm mã đem về chưng trong phòng.
Buổi tối lúc quét dọn bàn thờ thị Đầm bỗng giật mình khi nhìn bức ảnh cậu Hai, sao mà thiệt là giống người đàn ông nàng gặp ngoài mộ. Nàng cầm bức hình cậu Hai lên chùi, trái tim nàng bỗng đập thình thịch khi thấy hình như cậu mĩm cười. Từ hôm đó khi nào đi ngang bàn thờ của cậu nàng cũng len lén nhìn, và kỳ lạ làm sao! lúc nào nàng cũng cảm thấy cậu nhìn mình trìu mến.
Một hôm lúc lên nhà trên lau chùi bàn ghế, thị Đầm thấy thấp thoáng bóng một người đàn ông mặc đồ Tây trắng, nàng bước đến nhìn cho rõ hơn coi là ai, người ấy lẳng lặng bước ra ngoài rồi đi ra phía vườn sau. Thị Đầm đi theo đến cuối khu vườn nơi chòm mã thì người ấy dừng lại xoay nhìn nàng. Cậu Hai. Thị Đầm run lẩy bẩy, trống ngực đánh thình thịch. Cậu Hai bước đến ôm nàng vào lòng, thị Đầm mơ màng ngây ngất. Tiếng gà gáy làm nàng giật mình tỉnh giấc, thị Đầm đứng lên lầm lủi bước về nhà lòng lâng lâng một cảm xúc lạ kỳ.
Từ hôm ấy thị Đầm cứ mơ tưởng đến cậu Hai, ngày nhớ đêm mong lòng nàng không sao quên được hình ảnh cậu. Một buổi tối trời trong gió hiu hiu mát mẻ, nhớ cậu quá thị Đầm trằn trọc mãi không ngủ được, nàng lén nhẹ mở cửa đi ra vườn sau đến khu chòm mã thì thấy cậu Hai đang ngồi đó. Nàng mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy cậu. "Cậu Hai! Em nhớ cậu lắm". Cậu Hai ôm siết thị Đầm hôn lên má nàng. "Anh cũng nhớ em lắm, tối nào anh cũng ngồi đây chờ em đến".
Từ đó cứ đêm đến, chờ mọi người ngủ say thị Đầm lén ra khu chòm mã sau vườn gặp cậu Hai. Lần nào về nàng cũng ra sàn nước sau bếp tắm trước khi đi ngủ, thằng Tèo lấy làm lạ không hiểu sao thị Đầm gần đây hay đi tắm đêm, trong bụng sinh nghi nó bắt đầu để ý. Một hôm nó bắt gặp thị Đầm nửa đêm mở cửa đi ra ngoài, nó lẻn đi theo sau. Thị Đầm đi tuốt ra vườn sau đến ngồi bên mã cậu Hai nói chuyện với người nào. Nó nhẹ bước đến gần. "Mấy hôm rày em bị cảm ho sáng ngủ dậy thấy người đau nhức lắm". Thằng Tèo nhìn quanh coi thị Đầm đang nói chuyện với ai, nhưng nó không thấy ai cả. "Bà mấy hôm rày cũng không được khỏe, có đi thầy Ba Tòng hốt thuốc Bắc. Tối nào em cũng bóp tay bóp chân cho bà và bà Năm". Hình như thị Đầm đang nói chuyện với cậu Hai, thằng Tèo nghĩ trong bụng, nhưng nó không thấy cậu đâu chỉ thấy thị Đầm ngồi một mình trong đêm vắng.
Thì ra bấy lâu nay thị Đầm lén lút đi tư tình với cậu Hai. Nó không nói với ai chỉ âm thầm theo dõi.
Một đêm kia nó bỗng giật mình khi nghe thị Đầm nói thì thầm: "Cậu Hai! Hãy ban cho em một đứa con, em muốn có một đứa con với cậu". Thị Đầm cởi quần nằm ngữa. Thằng Tèo bỗng thấy hứng tình nó tuột quần đến đè lên người thị Đầm, nhưng nó bị một người vô hình đẩy nó ra. Nó cố gắng nhiều lần nhưng không được, nó hiểu người ấy là cậu Hai.
Thị Đầm đi lầm lủi về nhà, thằng Tèo lẻo đẻo đi phía sau. Hai người ngồi bên lu nước tắm rửa, thị Đầm nói với nó: "Anh Tèo biết cả rồi, xin anh đừng nói với bà và bà Năm, tội nghiệp em".
Thị Đầm hôi cơm tanh cá, điệu bộ tướng tá nảy nở khác thường, điều này không qua được mắt hai bà già trong nhà. "Trong nhà này chỉ có hai đứa nó, không trước thì sau tụi nó cũng lấy nhau". Bà hội đồng Khiêm và cô Năm tánh tình rộng lượng lại thương thị Đầm và thằng Tèo như con cháu trong nhà. Thôi thì, hai đứa đã lỡ gian díu đến mang thai, giờ làm một cái lễ "phú phạt" cho hai tụi nó chánh thức nên vợ chồng.
Bà kêu thị Đầm và thằng Tèo đến bà hỏi chuyện, bà hỏi thị Đầm:
- Đầm, có phải mày mang thai với thằng Tèo phải không?
Thị Đầm ấp úng không dám nói, bà quay sang hỏi thằng Tèo:
- Tèo, mày lấy con Đầm có chửa rồi phải không? Hai đứa bây có chuyện gì phải khai ra cho thiệt, nếu đúng vậy thì để bà tính làm lễ "phú phạt" cho hai đứa thành vợ chồng.
Thằng Tèo ngập ngừng ngó thị Đầm rồi nó nói:
- Dạ không phải, thị Đầm không có lấy con
- Nó lấy ai?
Thị Đầm nước mắt ràn rụa khóc nức nở: "xin bà tha tội cho con"
- Mày lấy ai?
Thằng Tèo run lập cập nói: "dạ thưa bà, đêm đêm thị Đầm lẻn ra sau vườn tư tình với cậu Hai"
Bà hội đồng Khiêm và cô Năm chưng hửng. "Cái gì, mày nói cái gì?"
Thằng Tèo kể rõ sự tình đẩu đuôi câu chuyện. Nó quả quyết là khi nó định đè thị Đầm, nó bị một người đàn ông cản trở, nó tuy không thấy nhưng nó có cảm giác có một người nào đó chạm vào nó. Bà hội đồng Khiêm và cô Năm tin lời nó nói, hai bà tin đó là sự thật, bà hội đồng tin là thị Đầm đã mang thai với người con quá cố của bà.
Câu chuyện thị Đầm đêm đêm lén đi tư tình với người đã chết mang thai chẳng mấy chốc lan truyền khắp xóm. Ngảy nào cũng có người đến nhà bà hội đồng Khiêm hỏi thăm cùng dòm ngó thị Đầm. Con của thị Đầm là cháu nội đích tôn của bà hội đồng Khiêm, rồi đây con của thị Đầm sẽ hưởng cái gia tài của ông bà, sẽ hưởng ruộng vườn cùng căn nhà hương quả.
Mấy người cháu trai cháu gái của ông bà hội đồng Khiêm bỗng chốc bị đẩy ra khỏi danh sách thừa hưởng gia tài của ông bà để lại. Họ cùng nhau bàn tính, nhất định đây là âm mưu của thằng Tèo vả thị Đầm. Hai tụi nó toa rập đặt chuyện hoang đường hòng chiếm đoạt gia tài của ông bà hội đồng Khiêm.
Họ cùng nhau đâm đơn kiện thị Đầm đặt điều dối trá lường gạt.
Trưởng thôn, trưởng làng cho triệu tập đôi bên phân xử. Một bên là những người cháu của ông bà hội đồng Khiêm, bên kia là thị Đầm và thằng Tèo cùng bà hội đồng Khiêm và cô Năm.
Trưởng thôn trình bày câu chuyện và nói phía nguyên đơn kiện thị Đầm và thằng Tèo bịa đặt dàn dựng. Trưởng làng hỏi thị Đầm:
- Thị Đầm, có phải thị hằng đêm lẻn ra khu mã tư tình với cậu Hai là người con đã chết của ông bà hội đồng Khiêm.
- Dạ bẫm phải.
- Tại sao thị lại đi đêm với người đã chết?
- Dạ bẫm, tại vì người đó đối xử với con rất tốt, dạ bẫm tại vì con thương người đó.
Trưởng làng quay sang thằng Tèo:
- Tèo, có phải mày biết chuyện thị Đầm đêm đêm đi tư tình với cậu Hai?
- Dạ bẫm phải.
- Mày có thấy lúc hai người ân ái không?
- Dạ bẫm con thấy thị Đầm tuột quần nằm ngữa, con có đến gần thì cảm thấy như có người đè trên mình thị Đầm.
Trưởng làng quay sang bà hội đồng Khiêm hỏi:
- Bà hội đồng, bà có khiếu nại gì không, bà có tin là thị Đầm mang thai với con trai đã chết của bà.
- Dạ bẫm tôi tin, tôi tin đó là cháu nội của tôi, tôi không có điều gì khiếu kiện.
Trưởng làng cùng trưởng thôn bước vào trong nghị án. Bởi vì gia đình bà hội đồng Khiêm chấp nhận đó là cháu nội của họ, trưởng làng bước ra tuyên bố thị Đầm trắng án.
Những người cháu của ông bà hội đồng Khiêm uất ức, họ không chấp nhận bản án đâm đơn kiện lên quan tri huyện.
Quan huyện xem qua hơ sơ vụ án, vỗ bàn nói thật là hoang đường. Rõ ràng đây chỉ là một câu chuyện dàn dựng bịa đặt. Ngài cho người xuống làng Tân Quy điều tra. Bản báo cáo nói dân làng Tân Quy đâu đâu cũng bàn chuyện thị Đầm lẻn đi đêm với người đã khuất. Mọi người ai cũng tin đó là chuyện có thật. Có người nói đó là một tai họa cho làng, thị Đầm sẽ đẻ ra một hung thần. Có người nói đó là điềm lành trời định, thị Đầm sẽ đẻ ra một người hiền tài cứu dân độ thế. Thôi thì họ suốt ngày bàn tán nháo nhào cả lên. Viên tri huyện ngẫm nghĩ, câu chuyện đã đi quá xa, phải chận đứng lại. Không để người dân suy diễn linh tinh rồi họ vẽ vời nhiều chuyện rắc rối.
Quan huyện cho triệu tập trưởng thôn, trưởng làng Tân Quy hội ý. Mọi người đồng ý là phải làm sao để dân chúng không bàn tán suy diễn linh tinh. Câu chuyện phải được diễn đạt là thị Đầm mang thai với thằng Tèo, chính thằng Tèo là người làm cho thị Đầm có bầu.
Buổi xử kiện công khai có nhiều người dân làng Tân Quy đến dự.
Quan tri huyện hỏi thằng Tèo:
- Bị can Tèo, ngươi có thương thị Đầm không?
- Bẫm quan có.
- Ngươi có muốn lấy thị Đầm làm vợ không?
- Dạ bẫm quan con muốn.
- Bị can Tèo, người hãy cung khai cảnh làm tình của thị Đầm.
- Bẫm quan, con thấy thị Đầm cởi quần...
Quan tri huyện chận lời nó:
- Rồi nhà người có tuột quần không?
- Bẫm quan có.
Quan tri huyện vỗ bàn, vậy là rõ ràng tụi bây ân ái cùng nhau rồi bày kế đặt điều hoang tưởng hòng lường gạt mọi người. Nhốt hai đứa này lại chờ tuyên án trị tội.
Quan huyện nghị án cùng trưởng thôn trưởng làng Tân Quy. Đây là một vụ án khá rắc rối. Nhốt tù thằng Tèo với thị Đầm lúc nào chẳng được, nhốt bao lâu chẳng được. Nhưng xử làm sao để dân làng không xầm xì to nhỏ, xử làm sao để họ tâm phục khẩu phục, bởi họ đều đứng về phe thị Đầm, bởi họ đều tin thị Đầm tư tình với cậu Hai là sự thật.
Quan huyện suy nghĩ nếu đúng là thị Đầm mang thai với người đã chết, đứa nhỏ sinh ra sẽ ra sao? Thật là rắc rối, chi bằng xoá bỏ nó trước đi thì hơn. Ngài cho mời vị lương y, ngài muốn cho thị Đầm uống một thang thuốc trục cái bào thai ấy ra là xong chuyện. Vị lương y ngần ngại, "quả thật tôi không dám, bởi thị Đầm không phải mang thai với một người bình thường, quả thật việc này tôi không dám".
Đêm đêm trong ngục thị Đầm lúc nào cũng nói chuyện rù rì với người khuất mặt. "Dạ cậu Hai đừng lo, em luôn gắng giữ gìn sức khỏe, em nhất định sẽ bảo vệ đứa con của chúng mình".
Quan tri huyện đứng bên ngoài nghe lén thị Đầm nói chuyện mà xanh máu mặt. Quả thật rắc rối vô cùng. Xử thị Đầm trắng án cũng khó, nhiều người có thể nói đó chỉ là một chuyện hoang đường. Còn để thị Đầm đẻ con, nó đẻ ra một hung thần thì chết cả lũ. Bắt tội thị Đầm, nhiều người sẽ nói mình "ở ác", rồi người tình của nó, người khuất mặt không phải dạng vừa đâu, sẽ gây cho mình bao nhiêu là rắc rối.
Quan tri huyện bàn tính cùng trưởng thôn và trưởng làng Tân Quy, thôi thì hãy tống cổ nó đi khỏi cái xứ này, rồi mọi việc sẽ từ từ chìm vào quên lãng.
Trưởng làng Tân Quy vào ngục gặp thằng Tèo tìm cách khuyến dụ nó. "Mày có thiệt lòng thương thị Đầm thì hãy khuyên nó tạm thời bỏ trốn. Hai đứa bây trốn đi thật xa thì bảo toàn được tính mạng mà còn cứu được đứa con, đứa nhỏ là tài sản vô giá của chúng mày".
Cái tin thằng Tèo dẫn thị Đầm vượt ngục bỏ trốn được loan truyền nhanh chóng. Dân tình làng Tân Quy đâu đâu cũng bàn tán xôn xao. Có người nói thấy hai đứa nó ở tận đâu Cheo Reo, miền rừng thiêng nước độc. Có người nói hai đứa nó đã trốn ra ngoại quốc chớ đâu dám ở Việt Nam, nghe đâu đi qua tuốt bên Lèo bên Miên gì đó. Có người lại nói thấy thị Đầm ôm con, thằng nhỏ thiệt là giống cậu Hai con bà hội đồng. Nhưng tất cả đều là những lời đồn đãi vô căn cứ.
Tháng ngày qua...vụ án thị Đầm dần chìm vào quên lãng. Nhưng người dân làng Tân Quy khi nhắc lại, đều tin thị Đầm đêm đêm đi tư tình với người đã chết là chuyện có thật. Những người xử án cũng lần lượt qua đời, chỉ còn vị quan tri huyện nay đã về hưu. Thỉnh thoảng ngài lại nhớ tới "vụ án thị Đầm", vụ án người lấy ma, một vụ án mà ngài đã gán cho mấy con ma sống đó bản án lưu đài biệt xứ. Giờ đây trong những ngày tháng cuối đời ngài lại lo sợ có ngày mấy con ma đó trở về đòi nợ.
Subscribe to:
Posts (Atom)